Chương
Mặc dù Trương Đức Minh là con nhà giàu nhưng lại không kén ăn, ngoại trừ không ăn hành và tỏi.
“Mẹ, con nghe nói phụ nữ có thai đều phải ăn kiêng, sao mẹ có thể ăn thế này chứ?”
“Con còn biết đến ăn kiêng cơ à?” Võ Hạ Uyên cười nói: “Yên tâm, trong lòng mẹ hiểu rõ, chờ làm xong việc ở công ty, mẹ sẽ về nhà chăm cho con và em gái trong bụng”
Trương Đức Minh vẫn rất lo lăng: “Mẹ, lỡ như là em trai, ba cũng sẽ thích chứ?”
Võ Hạ Uyên hỏi lại: “Vậy Trương Đức Minh cảm thấy ba đối xử với con thế nào?”
“Rất tốt ạ”
“Thế là được rồi” Võ Hạ Uyên ăn rau xà lách, nói: “Mẹ cảm thấy nếu là một em trai, ba con chắc sẽ thất vọng một xíu, nhưng mà thất vọng này chỉ có một lúc là thôi, ba con vẫn sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Trương Đức Minh hỏi: “Vậy mẹ định bao giờ nói cho ba u đi” Võ Hạ Uyên trả lời.
Kết quả giữa trưa đã nhận được điện thoại của Trương Tấn Phong, nói là muốn đến An Giang một chuyến, khả năng là sáng mai mới về.
Võ Hạ Uyên là một người vợ hiền dâu thảo, cực kỳ khôn khéo hiểu lòng người, nhưng bây giờ thân phận cô khác rồi, chính thức trở thành mẹ rồi, bà mẹ chuẩn này cũng có chút cáu kỉnh, nhưng mà theo thói quen lại đồng ý, kết quả đồng ý xong thì tức gần chết, đến trưa, tâm trạng không tốt, còn tóm lấy Trương Đức Minh vừa tỉnh ngủ mà phàn nàn: “Ba của con không yêu chúng ta, ba con lại còn chạy tới An Giang, không về xem! Mẹ thấy ba con vốn không coi trọng đứa nhỏ trong bụng mẹt”
Đúng là kiểu cáu kinh này đến quá nhanh, mang theo vài phần được chiều nên kiêu, Trương Đức Minh cảm thấy kinh ngạc, nhưng vân không quên bênh vực cho ba mình: “Mẹ, ba đâu biết mẹ có em gái nhỏ, không bằng mẹ gọi điện báo ba một tiếng đi”
“Không nói!” Võ Hạ Uyên bực bội trong lòng: “Vì sao ba con không tự phát hiện được?”
Trương Đức Minh: “..” Đây chính là cái gọi là không nói đạo lý sao?
Chờ đến bốn giờ chiều, Võ Hạ Uyên hoàn toàn ủ rũ.
Trương Đức Minh đang chơi rubik cũng phải thở dài, đi đến bên người Võ Hạ Uyên: “Mẹ, con có đề nghị này”
Võ Hạ Uyên vùi mặt vào trong gối ôm: “Con nói đi”
“Chúng ta đi tìm ba đi”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu: “Bây giờ à?”
Trương Đức Minh kiên định nói: “Bây giờ!”
Đứa nhỏ này đôi khi cực kỳ tỉnh táo, giống như phiên bản nhỏ của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên càng nhìn trong lòng càng xúc động, cô lại có em bé, rất cần sự chăm sóc của chồng, rất nhớ Trương Tấn Phong, có đi hay không nhỉ?
Đi!
Trương Đức Minh nhìn mẹ mình nhanh chóng đứng dậy, thở dài trong lòng, sau đó đi lên lầu thay quần áo.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Võ Hạ Uyên vừa đi giày vào thì bị Trương Đức Minh ngăn lại.
“Đừng đi cao như vậy.” Gương mặt nhỏ của Trương Đức Minh nghiêm lại, nhắc nhở: “Nhất định phải đi đế bằng.”
Con trai còn nhấn mạnh chữ “nhất định”, Võ Hạ Uyên liền vội vàng đổi luôn.
Hai mẹ con mua vé máy bay chuyến gần nhất, lúc đợi thường có mấy cô bé nhỏ nhìn chằm chằm Trương Đức Minh, có vẻ rất ngạc nhiên với gương mặt đẹp trai của cậu bé.
“Thích ứng được với loại ánh mắt này sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Lúc trước ở nhà trẻ, tất cả mọi người đều nhìn con như vậy” Trương Đức Minh nhún vai, trên đầu cài một chiếc kính nhỏ: “Nên quen rồi ạ” Cậu bé biết mình và các bạn nhỏ khác có hơi khác nhau, nhưng cũng không phải giống quái vật gì, chỉ là đầu óc mở mang quá sớm.
Ngồi lên máy bay, Võ Hạ Uyên bắt đầu lo lắng, cô hỏi Trương Đức Minh: “Đến khi gặp ba con, mẹ phải nói sao?”
“Ăn ngay nói thật thôi ạ” Trương Đức Minh nói tiếp: “Cứ nói là mẹ có em bé.”
“Không bất ngờ” Võ Hạ Uyên không tán thành.
Trương Đức Minh đeo cái che mắt lại: “Tin con đi mẹ, tin này là bất ngờ lớn nhất với ba rồi.”
Tuy nói thế nhưng Võ Hạ Uyên vẫn cảm thấy không ổn…