Chương
Lúc đầu, mắt cô ta mờ đi, không nhìn thấy gì thì thực sự rõ ràng. Cô ta chỉ cảm thấy có một bóng người đang quẩn quanh cho đến khi có hơi ấm trên trán và giọng nói quen thuộc bên tai: “Tỉnh rồi à?”
“Chị Uyên…”
“Ừm, từ từ mở mắt ra, từ từ thôi” Võ Hạ Uyên ôn nhu nói.
Lưu Sầu Định đã cố gắng nhiều lần trước khi thị lực của cô ta hồi phục lại.
“Bác sĩ nói chuyện này là hiện tượng bình thường, bình tính một lát là được.”
Lưu Sầu Định đáp lại, luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, những cảnh tượng lần trước từ tòa nhà rơi xuống hiện lên trong đầu, cuối cùng dán chặt vào khuôn mặt bê bết máu của Hạ Khương Linh: “Chị ơi!”
“Muốn hỏi Hạ Khương Linh?” Võ Hạ Uyên nhìn sang, trên mặt có chút bất đồng: “Tiểu Định, rốt cuộc là cô nghĩ như thế nào?” Võ Hạ Uyên không tin là lúc đó Hạ Khương Linh không bắt được Lưu Sầu Định.
“Chị Uyên, anh ấy thế nào rồi?!” Lưu Sầu Định lo lắng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Sau khi hết bốc đồng, cô ta cảm giác như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
“Anh ta lấy thân mình làm đệm lót cho cô. Lúc đó, gan chảy nhiều máu, khi được đưa đến bệnh viện, anh ta gần như bị sốc” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Bây giờ đang ở trong phòng ICU, chưa qua cơn nguy kịch.”
“Chị Uyên, tôi muốn gặp anh ấy…” Lưu Sầu Định vẻ mặt mất mát: ‘Để tôi gặp anh ấy”
Biết tính khí của Lưu Sầu Định, Võ Hạ Uyên bất lực yêu cầu một chiếc xe lăn đến,đẩy Lưu Sầu Định tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Hạ Khương Linh nằm đó, toàn thân đầy ống.
“Tôi cứ nghĩ hiểu lầm sẽ được giải quyết và hai người sẽ được hòa giải” Võ Hạ Uyên thì thào: “Tiểu Định, làm anh ta tổn thương như thế này, cuối cùng không phải vẫn là cô chịu sao?
Lưu Sầu Định một tay giữ cửa phòng bệnh, sau đó cúi đầu, khóc lóc thảm thiết.
Trong ký ức của Lưu Sầu Định, khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời không phải là những ngày cô ta không được ăn no mặc ấm khi còn nhỏ, mà là khi Hạ Khương Linh coi cô ta như kẻ thù, ở trong tầng hầm tối tăm, đôi khi Hạ Khương Linh có tâm trạng tồi tệ, thậm chí cô còn không thể ăn cơm.
Sau đó, mặc dù người đàn ông đó đã để Lưu Sầu Định đi, nhưng anh ta cũng không để cô ta sống tốt.
Tình yêu mà Lưu Sầu Định từng mong đợi mạnh mẽ bao nhiêu thì đăng sau đó sẽ có bấy nhiêu thất vọng.
Lưu Sầu Định không hiểu tại sao Hạ Khương Linh lại thay đổi tính cách của mình ngay sau khi Tạ Tố qua đời, hay Hạ Khương Linh luôn thích Tạ Tố, anh ta chỉ đơn giản là yêu bề ngoài của mình. Giờ người anh ta yêu đã ra đi, anh ta hoàn toàn thức tỉnh?
Chỉ với một suy đoán như vậy, Lưu Sầu Định đã rất đau lòng.
Tích tụ lâu ngày cuối cùng cô sinh ra chán ghét.
Trên thực tế, lần này cô đã dứt khoát buông tay Hạ Khương Linh, năm điểm bốc đồng, năm năm hối hận, ít nhất thời điểm cô ngã và khoảng không không trọng lượng, cô ta cảm thấy không đáng, nhưng Lưu Sầu Định lại không ngờ răng Hạ Khương Linh sẽ nhảy cùng mình.
“Anh sẽ ở bên em..” Lời nói của Hạ Khương Linh cứ văng vẳng bên tai cô, Lưu Sầu Định khóc thảm thiết trong vòng tay.
của Võ Hạ Uyên, cô ta cảm thấy mình và Hạ Khương Linh cuối cùng đã kết thúc, ở lại lâu hơn nữa, có lẽ sẽ chỉ còn những tổn thương sâu sắc.
“Nghĩ gì vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Tôi sẽ chăm sóc anh ấy cho đến khi anh ấy khỏe lại” Lưu Sầu Định thì thào: “Những chuyện trước đây, coi như hòa nhau”
Võ Hạ Uyên cau mày, cô ấy hiểu ý của Lưu Sầu Định, nhưng cô ấy không nói nhiều, có một số con đường, bạn phải đi một vòng mới hiểu được rốt cuộc bản thân muốn gì.
Mặt khác, mặc dù cha mẹ của Tạ ghét Tạ Nhi Đinh vì đã giết con gái lớn của mình, nhưng sau cùng, hai người chỉ còn lại cô con gái này. Tạ Nhi Đinh có thể phải ở trong tù vài năm.
Còn những bình luận trên Internet giống như tuyết vào mùa đông, dày đặc đánh Tạ.
Cuối cùng, cha Tạ sau một đêm tóc bạc trắng, ông ta không chịu được sự lên án của dư luận, không vượt qua được rào cản trong lòng, ông ta bán hết tài sản để làm từ thiện, cuối cùng thì mọi chuyện cũng coi như lắng xuống.