Chiếc cặp sách vẫn nằm im trong góc nhà, những ánh nắng ban mai ấm áp chiếu rọi lên những nhành cây ngọn cỏ, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ với bộ dạng hạnh phúc đang đứng trong kí ức ấy.
"Đi thôi Chết Dẫm."
"Ừ, đi thôi Đầu Heo."
Nói xong Lam Nhiễm quay người rời đi, đến góc nhà lấy cặp, lặng lẽ đeo lên vai. Tiểu Vũ đứng phía sau Lam Nhiễm, nhìn bóng lưng cô khẽ run lên, sau đó Lam Nhiễm quay đầu lại với một nụ cười trên môi.
Ngày hôm ấy chẳng có gì khác biệt so với những ngày hạ khác, mặt trời vẫn treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ra một nhiệt lượng nóng bức. Đường quay về thành phố vẫn như cũ, vẫn in bóng hai cô gái vượt núi băng đèo, mãi đến khi vào thị trấn mới được ngồi xe thoải mái.
Tiểu Vũ đi phía trước, Lam Nhiễm chạy theo sau, bước chân của Tiểu Vũ tương đối nhanh, hơn nữa Lam Nhiễm hiện tại cũng chẳng có chút tinh thần nào, suốt cả một đoạn đường, trong đầu Lam Nhiễm chỉ toàn là tiếng ong ong khó chịu. Lúc cô muốn nghe rõ người bên cạnh nói gì, nó lại thù lù xuất hiện, khiến Lam Nhiễm cảm thấy vô cùng, vô cùng phiền phức.
Lúc quay về, Tiểu Vũ chọn đi một con đường khác, cậu ấy nói con đường này đi nhanh hơn, nhưng hơi khó đi, nói đúng hơn là một con đường mòn trong núi, đâu có được đẹp đẽ như đường chính. Lam Nhiễm cảm thấy bắp đùi mình như nứt ra, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều côn trùng làm cô ngứa ngáy.
"Đầu Heo, đi chậm một chút, mình không theo kịp." Lam Nhiễm đi phía sau Tiểu Vũ, hụt hơi nói.
"Mới đi đã mệt rồi? Đường còn dài lắm, mà trưa còn nóng nữa." Tiểu Vũ đi phía trước Lam Nhiễm vừa nói vừa chậm lại bước chân.
Cứ như thế, Tiểu Vũ vừa mắng mỏ Lam Nhiễm lại vừa đáp ứng yêu cầu của cô.
Đi qua một ngọn núi, Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Lam Nhiễm, Lam Nhiễm đang theo sát Tiểu Vũ ở phía sau bỗng nhiên bị Tiểu Vũ chặn lại, nhoài vào lòng Tiểu Vũ.
"Chết Dẫm, nhìn thấy ngôi nhà dưới chân núi chưa, đó là nhà dì mình, mình nghĩ bữa trưa chúng ta có chỗ ăn trực rồi." Tiểu Vũ chậm rãi đỡ Lam Nhiễm đứng thẳng người, vui vẻ nói.
Lam Nhiễm nghe xong cũng vui mừng không kém, hai người cười một trận sảng khoái, ấy chính là khi nhắc đến đồ ăn, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ như tăng thêm một phần gắn bó.
...
"Ăn cơm thôi nào, không biết hai đứa đến nên cũng chẳng có đồ gì ngon nữa." Dì Tiểu Vũ dịu dàng nói.
Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cười hi hi nhìn bàn đồ ăn nóng hổi đến chảy nước miếng, hai người cứ thế chăm cắm đầu ăn. Cơm nước xong xuôi, dì Tiểu Vũ dọn lại giường cho hai người ngủ trưa. Lam Nhiễm không chút khách sáo liền bò lên giường, nằm kềnh trên giường xoa bụng cười híp mắt nhìn Tiểu Vũ.
"Này Đầu Heo, cậu không lên đây à? Ăn no xong nằm thế này thoải mái lắm." Lam Nhiễm nói với khuôn mặt rất hài lòng.
Tiểu Vũ nhìn Lam Nhiễm rồi lắc lắc đầu, sau đó cậu ấy cởi giày trèo lên giường nằm cạnh Lam Nhiễm.
"Thật ra cậu mới là đầu heo, không đúng, cậu là con heo ấy." Nói xong Tiểu Vũ cười lớn.
"Thế sao...ao...ao?" Lam Nhiễm cố ý kéo dài âm cuối, sau đó quay người nhìn Tiểu Vũ, cả mặt cười gian tà, một giây sau liền tóm lấy Tiểu Vũ cù khắp người. Tiểu Vũ bắt đầu cười không thành tiếng, sau đó cũng tham gia vào trận chiến cù nách ấy.
Hai người cứ dày vò nhau như thế, khắp căn phòng tràn đầy những tiếng "ha ha", còn cả những tiếng phản giường "cạch cạch" rất to phát ra từ những động tác kịch liệt của hai người họ.
Chơi đùa đến mệt nhoài, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ liền lăn ra ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại đã là hơn giờ chiều, dì Tiểu Vũ cũng đã đi làm nông về.
"Đi thôi Chết Dẫm, mình đưa cậu đi loanh quanh một lát."
Hai người men theo con đường ven núi mà đi, chỉ trông thấy một con đường nhỏ gập gềnh dốc xuống chân núi. Hai bên đường là những cây gỗ lâu năm với những tán lá như phát sáng khi được ánh nắng chiếu lên, trong tầm mắt của hai người đong đầy một mày xanh ngắt. Tiểu Vũ và Lam Nhiễm cùng nhau men theo con đường nhỏ ấy đi xuống, đi thêm mười mấy phút nữa là một con suối trong veo hiện lên trước mặt họ.
"Đầu Heo, mau lên, tuyệt quá đi mất." Lam Nhiễm nhanh chóng tiến lại bên bờ suối, rồi quay đầu thúc giục Tiểu Vũ.
"Cậu chưa thấy bao giờ hay sao mà làm Tiểu như lần đầu đến sông suối thế?" Tiểu Vũ nhanh bước chân đi theo Lam Nhiễm nhưng cũng không quên mắng mỏ.
Đến bên bờ suối, Lam Nhiễm nhanh nhanh chóng chóng cởi giày, sau đó vén váy lên, đặt đôi chân trần xuống dòng suối trong trẻo ấy
"May ghê, nước không quá lạnh, nhanh lại đây nào Đầu Heo." Nói xong Lam Nhiễm tiến lại gần một tảng đá giữa suối rồi ngồi lên đó, thõng đôi chân mình trong làn nước mát, để nó đong đưa tự do theo dòng nước ấy.
"Sao cậu không qua đây? Mau lại đây này Đàu Heo, thoải mái lắm." Mấy giây sau Lam Nhiễm vẫn thấy Tiểu Vũ đứng trên bờ suối, cô bèn trưng bộ mặt huorng thụ gọi to Tiểu Vũ.
"Không muốn, sẽ ướt quần mất, như thế khó chịu lắm." Tiểu Vũ nhìn xuống quần mình rồi nói.
"Đừng thế chứ, xuống chơi một chút thôi mà, suối này cạn lắm, không ướt đâu." Lam Nhiễm vừa nói vừa chạy về phía Tiểu Vũ, sau đó dùng sức cưỡng ép Tiểu Vũ cởi giày.
"Được rồi, để mình tự cởi." Tiểu Vũ kéo Lam Nhiễm ra rồi tự mình mởi giày, sau đó chầm chậm xắn ống quần lên, xong xuôi Lam Nhiễm liền giữ lấy Tiểu Vũ để hai người cùng đi ra tảng đá giữa suối.
"Nhìn xem, có ướt miếng nào, hơn nữa ngồi đây dễ chịu lắm đúng không." Lam Nhiễm cừi híp mắt nói với Tiểu Vũ, giọng điệu vô cùng phấn khích.
Ngồi được một lúc, Lam Nhiễm đột nhiên kéo Tiểu Vũ đứng dậy, đi giữa làn nước của dòng suối nhỏ, Tiểu Vũ nhìn Lam Nhiễm với ánh mắt bất đắc dĩ.
Con cơn sóng nước chảy qua đôi chân của Tiểu Vũ và Lam Nhiễm, len lỏi qua từng kẽ lông chân, mát mát, ngứa ngứa. Lam Nhiễm dắt Tiểu Vũ đi trên suối, nhưng con đường ngày càng trơn trượt khiến Tiểu Vũ bị trượt chân rồi ngã xuống. Lam Nhiễm chỉ biết nắm chặt lấy tay Tiểu Vũ, khoảnh khắc cậu ấy ngã xuống, Lam Nhiễm cũng bị động ngã theo.
"Thùm" một tiếng, hai người ngã xuống dòng suối ấy, một lúc sau Lam Nhiễm nhìn Tiểu Vũ cười vang.
"Cậu còn cười được, đều tại cậu đấy, ướt hết rồi này." Tiểu Vũ bị ướt nhẹp chắc chắn đang tức giận.
Lam Nhiễm nghe lời trách móc không còn hiên hòa, chỉ đành ngậm chặt mồm lại ngây người nhìn Tiểu Vũ.
"Tát" một tiếng, Lam Nhiễm hất một vũng nước vào Tiểu Vũ, Tiểu Vũ phản ứng không kịp ngây người ra hai giây, sau đó lại một tiếng "tát" vang lên, khuôn mặt Lam Nhiễm bị hất nước ướt sũng. Hai người cứ thế đùa giỡn, Lam Nhiễm cảm thấy, bất kì khi nào ở bên Tiểu Vũ, cô đều dồi dào tinh lực để làm ra những trò điên khùng. Loại tinh lực này đối với một Lam Nhiễm lười nhác hàng ngày quả là rất hiến thấy.
Nước suối dần lạnh hơn, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ bèn đi lên bờ, hai người với hai bộ quần áo ướt nhẹp, đeo lại giày, một trước một sau quay lại căn nhà nhỏ dưới chân núi, bỏ lại ánh chiều tà phía sau.