Edited by Bà Còm
Ngày hôm đó Sở Mộ Từ dùng thái độ khác thường như thế nào thuyết phục Liễu Như Anh thì Thẩm Ngọc Chiếu đã nghe rõ ràng rành mạch, nhưng Sở Văn Khanh đến tột cùng trao đổi những gì với Sở Chi Ngang thì nàng không biết chút nào.
Bất quá có thể xác định, dưới sự nỗ lực của cả hai bên, chuyện này rốt cục có chút tiến triển.
Biểu hiện cụ thể chính là dũng khí của Sở Chi Ngang tăng lên rất nhiều, hắn bắt đầu liên tục chủ động tiếp cận Liễu Như Anh, tặng vòng đeo tay, tặng phấn son, tặng sách thuốc nàng đang tìm kiếm đã lâu, thậm chí còn phát triển đến mức đẩy xe lăn mang nàng xuất cung mua y phục đi ăn uống, nghiễm nhiên là muốn chính thức theo đuổi.
Mà Liễu Như Anh cho dù vẫn chưa tiếp nhận tình yêu của hắn, ở mười lần mời mọc thì cũng ít nhất đáp ứng sáu bảy lần, hơn nữa thái độ căng thẳng cự tuyệt cũng từ từ dãn ra. Cứ theo đà này, tu thành chính quả là chuyện sớm muộn mà thôi.
- - Loại người không chịu nổi cô đơn như hắn mà lại chịu im hơi lặng tiếng theo đuổi ta mười năm, đã nợ hắn một khoảng thời gian, ta rốt cuộc nên từng chút từng chút từ từ trả lại mới tốt.
- - Ngọc Chiếu, hóa ra ở trước mặt người yêu ta, cái gọi là tự ti và băn khoăn, tất cả đều không chịu nổi một kích.
- - ta nghĩ ta có thể giữ vững lòng tin, ngày nào đó sẽ không quá lâu.
Cuối cùng, những lời này xem như Liễu Như Anh cũng gián tiếp dặn dò Thẩm Ngọc Chiếu, nàng nói cám ơn, giúp Sở Chi Ngang cũng là giúp chính mình.
Nhưng thật ra Thẩm Ngọc Chiếu trong lòng rất rõ ràng, trong quá trình thúc đẩy đoạn cảm tình này, người mang lại hiệu quả lớn nhất không phải là nàng, nàng đơn giản chỉ được cái danh hiệu nữ quan mai mối, đần độn u mê chỉ giỏi nhất giao du với kẻ xấu mà thôi.
Sở Mộ Từ và Sở Vân Khanh trước đó không có thương lượng qua, nhưng lại thật sự dựa vào sự ăn ý vi diệu giữa huynh đệ, hợp tác đánh một trận chiến thật đẹp.
Bởi vậy, nàng ngược lại cảm giác mình quá hoang đường.
Nói cái gì muốn cải tạo Sở Chi Ngang, trên lý thuyết thì nghe hay lắm, thực hành thì cũng có vẻ nên hình nên dạng, nhưng cuối cùng thì sao? Sở Chi Ngang vẫn là Sở Chi Ngang, vẫn táo bạo lỗ mãng, nửa điểm cũng chưa từng biến thành bộ dáng lịch sự nho nhã. Lần trước nàng còn nhìn thấy hắn ở trong hoa viên cùng với Liễu Như Anh, vừa đẩy xe lăn vừa nói lảm nhảm không gián đoạn, vậy mà Liễu Như Anh lại nghe thật cao hứng, cái loại tươi cười sáng lạn một cách thuần túy đó, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt nghiêm túc khi làm Thái y của nàng.
Có lẽ chỉ cần làm cho hắn duy trì phẩm chất chân thật nhất là đủ rồi, dù sao Liễu Như Anh đã quá quen thuộc với con người của hắn, hiện tại nếu có công nhận, hoặc là tương lai yêu khắc sâu, đều là một Sở Chi Ngang như vậy, độc nhất vô nhị, không thể thay thế được.
Mất công nàng làm mai nhiều năm, lại thiếu chút nữa ở đoạn nhân duyên này phạm phải hồ đồ.
"Thẩm đại nhân nghĩ gì thế? Xuất thần đến độ nước miếng cũng nhiễu xuống rồi."
Bị thanh âm trầm thấp mị hoặc của người nào đó kéo về thực tế, Thẩm Ngọc Chiếu đang chống cằm trầm tư giật bắn mình, cánh tay trợt một cái, đầu suýt nữa đập xuống bàn đá: "... Điện hạ quan sát thật là tỉ mỉ, thần chỉ mệt nhọc mà thôi."
Sở Mộ Từ đứng ở bên người nàng, cười tủm tỉm cúi đầu xuống: "Là mệt nhọc hay là lại tư xuân rồi?"
Trong thiên hạ từ xưa đến nay, một vị Thái tử có thể đem hai chữ "Tư xuân" nói ra một cách siêu phàm thoát tục như thế, đại khái cũng chỉ có vị trước mắt này mà thôi.
Thẩm Ngọc Chiếu kéo căng khuôn mặt mỹ nhân băng sơn, mặt không đổi sắc tim không nhảy: "Điện hạ tự động tưởng tượng là tốt rồi, cần gì cố ý hỏi thần làm chi?"
"Bởi vì vì Bản cung muốn nghe Thẩm đại nhân nói chuyện." Hắn thập phần nghiêm túc thành khẩn đùa giỡn nàng, "Bản cung thích Thẩm đại nhân khẩu Phật tâm xà nói năng khéo léo, còn thích khanh dã man không hiểu chuyện động quyền cước."
"... Điện hạ, thần từ lâu đã khuyên ngài nên đọc sách thật tốt, những thành ngữ này không thể dùng loạn."
Sở Mộ Từ không chút phật lòng, vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng: "Thẩm đại nhân đây là thẹn thùng sao?"
"Không, thần không có."
"Thật ra cho dù Thẩm đại nhân thừa nhận, Bản cung cũng không biết có nên tin lời của khanh hay không."
Thẩm Ngọc Chiếu có cảm giác quá quỷ dị, nam nhân này quả thực so với đào hát còn có thể đổi vai nhanh hơn, giờ khắc này chỗ nào còn bộ dạng nghiêm túc đàm luận đứng đắn cùng Liễu Như Anh ở Thái y viện đêm đó nữa chứ? Trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ ban đầu.
"Điện hạ có mệt hay không? Lúc này đang giữa trưa ánh nắng gay gắt, không đi nghỉ trưa thì thật đáng tiếc đấy."
Hắn thản nhiên trả lời: "Nếu Thẩm đại nhân nguyện ý làm theo lời nói, Bản cung cũng muốn đi ngủ."
"Không đi." Nàng ngay cả châm chọc khiêu khích đều lười tung ra, bèn trực tiếp ném qua hai chữ.
"Ôi chao? Vừa rồi khanh còn nói bản thân mệt nhọc."
"Hiện tại lại thanh tỉnh rồi." Nàng xoay tay lại chỉ vào Giang Trần cách đó không xa, "Điện hạ nếu không muốn ngủ một mình, vậy để cho Trần Trần cùng đi, hắn công phu cao cường, tuyệt đối có cảm giác an toàn."
Giang Trần: "..." Mình đâu có trêu ai ghẹo ai?
Sau đó hai người đối mặt một hồi lâu, ai cũng không nói một lời, chỉ đơn giản dùng ánh mắt thô bạo cố gắng đánh sụp đối phương.
Bình thường ở thời điểm này, cuối cùng đều là Sở Mộ Từ lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì đôi mắt của hắn đã trừng đến mệt mỏi.
"Cũng được, nếu Thẩm đại nhân cố ý cự tuyệt, Bản cung liền không miễn cưỡng, hơn nữa đợi sau khi Bản cung nghỉ trưa, sẽ cùng Thẩm đại nhân đi ăn tối cũng được."
Thẩm Ngọc Chiếu khó có lúc đứng dậy chính thức cúi đầu hành lễ: "Cung tiễn điện hạ."
Mắt nhìn thân ảnh Sở Mộ Từ xác thực biến mất tại cuối hành lang, nàng mới hoàn toàn an tâm, xoay người đi về hướng cửa lớn, nhưng chưa đi được hai bước liền bị Giang Trần ngăn cản.
"Chủ tử ngài đi đâu?"
"Tùy tiện đi bách bộ, nhân tiện chọn cho ngươi vài bộ y phục mới." Hoàn toàn mở miệng ra nói dối.
Giang Trần lãnh đạm chọc thủng lời nói dối của nàng: "Trên thực tế, mỗi lần ngài đi ra ngoài gặp riêng Ngũ gia đều dùng lý do này, sau đó trở lại nói với thuộc hạ, những y phục kia đều quá tục khí, không thích hợp với thuộc hạ - - hóa ra cả phố kia cũng chỉ có một tiệm may thôi đúng không?"
Thẩm Ngọc Chiếu kiên nhẫn giải thích: "Không phải vậy, chỉ là vì ngươi quá mức anh tuấn tiêu sái huyết khí sôi trào, đồ gì cũng không xứng với ngươi mà thôi."
"Chủ tử! Thuộc hạ anh tuấn tiêu sái thì đúng rồi, nhưng tuyệt đối không mỹ đến mức độ không cần y phục!"
"Ta biết rồi biết rồi, có thể yên tĩnh một lát hay không?"
"Chỉ cần ngài đáp ứng đừng đi ra ngoài chạy lung tung, thuộc hạ lập tức câm miệng."
Nàng tiện tay rút ra một tấm ngân phiếu vỗ vào mặt hắn: "Về sau thích mặc cái gì thì tự mình mua đi, muốn áo dài hay áo váy tùy ngươi, hiện tại ta có thể đi ra ngoài chưa?"
"... Chủ tử đi thong thả, cẩn thận ngưỡng cửa đừng vấp ngã!"
Giang Trần hai tay nâng ngân phiếu, vẻ mặt tươi cười đưa mắt nhìn thần tài nhà mình từ từ đi xa.
Sau đó hắn quay người lại, liền nhìn thấy một vị Thái tử âm khí bức người chẳng biết lúc nào đã bay tới sau lưng.
"Bản cung ghét nhất cái loại chủ tớ tình thâm của các ngươi."
"..."
Thẩm Ngọc Chiếu đích xác là muốn đi gặp Sở Văn Khanh, hôm đó sau khi lâm triều đã hẹn ước, nàng chuẩn bị chính thức ở trước mặt chàng bày tỏ thành ý cảm tạ.
Trong trà lâu hương trà thơm ngát lượn lờ, bố cục lịch sự tao nhã, trà cụ tinh xảo, trên tường treo chằng chịt tranh chữ, không khỏi hiển lộ rõ ràng nơi này là địa phương tốt để trường đàm.
Sở Vân Khanh nâng tay áo châm một chén trà cho Thẩm Ngọc Chiếu, trực tiếp đẩy tới trước mặt của nàng, trên môi mỉm cười: "Xưa nay có câu thơ, "Động Đình đệ tử xuân dài hận, nhị ngàn năm qua cỏ càng dài", muội không ngại nếm thử trà Quân Sơn ngân châm thượng hạng này."
"Ngũ gia khách khí." Nàng khép ngón tay vuốt ve vành chén, có chút ngượng ngùng, "Theo lý mà nói, phải để muội mời Ngũ gia mới đúng."
"Muội cùng Bản vương quen biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn cần quan tâm đến những lễ tiết vô vị này sao?"
Nàng nhất thời cứng họng, trầm mặc một hồi, không khỏi cảm thấy ấm áp: "Ngũ gia nói rất đúng, bất quá chén này muội vẫn muốn kính, làm vậy là để cảm tạ Ngũ gia tận tâm thúc đẩy nhân duyên của Cửu gia cùng Thái y."
Vô luận là khuyên bảo Sở Chi Ngang thoát ra khói màn sương tìm lại tự tin, hay là ở phía sau trợ giúp Sở Chi Ngang tìm kiếm sách thuốc trân quý đã thất truyền rất lâu tặng cho Liễu Như Anh, tất cả đều không thể bỏ qua công lao của Sở Văn Khanh, đáng giá để nàng cảm kích tự đáy lòng. Bất quá về phương diện khác, xuất phát từ tư tâm, nàng lần này hẹn chàng cũng là vì cho mình câu trả lời thỏa đáng, dù sao nếu thầm mến không có kết quả, về sau còn có thể làm bằng hữu, không cần thiết phải để hai bên đều lúng túng.
Nàng là người tiêu sái sảng khoái, nếu lúc trước đã có can đảm thích chàng, thì hiện thời cũng có dũng khí bứt ra trở lui.
Lại có lẽ... còn vì có chút nguyên nhân thâm sâu hơn nữa, chỉ là nàng tạm thời không muốn đối diện mà thôi.
Sở Vân Khanh nhìn chăm chú vào cặp mắt trong suốt của nàng, cười ôn tồn tao nhã: "Tiện tay mà thôi cần gì phải khách sáo, sau này nếu muội còn có việc khó, cứ nói thẳng không cần cố kỵ, Bản vương nhất định toàn lực tiếp ứng."
Những lời này, nghe vào giống như là lời hứa hẹn.
Lấy trà thay rượu, hai người nâng chén chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh túy.