“Phanh” một tiếng bị nhốt tại ngoài cửa, Nghiêm Cẩm đứng ở ngoài cửa hơn nửa ngày đều không kịp phản ứng, Quý Trạch An luôn luôn ôn hòa săn sóc cư nhiên có một ngày sẽ nhốt hắn ngoài cửa, chuyện này với hắn mà nói là quá mức ngạc nhiên, thế cho nên hắn ngốc sửng sốt đứng ở ngoài cửa nhìn một hồi lâu. Thẳng đến kịp phản ứng lại, hắn mới lần thứ hai gõ gõ cửa.
“An An, ta là Nghiêm Cẩm a, mở cửa.” Nghiêm Cẩm vừa gõ cửa vừa hô.
Quý Trạch An lúc này đang bưng mì ăn liền còn chưa có đụng qua trên bàn nghiên cứu, nhìn một loạt viết trên mặt kia ‘Ta đã quá hạn, thùng rác mới là chốn về của ta, nếu ăn ta vào bụng thì phải thận trọng suy xét a, thiếu niên!’ Rối rắm thật sâu. Nghĩ có thể là người khác đùa dai, Quý Trạch An liền lấy khăn lau đi, thời điểm thật sự một chút cũng không trôi đi, cậu lại bưng mì ăn liền đi toilet thử tẩy một chút, mở nước ba phút đồng hồ, cả nước tẩy cũng dùng tới, dòng chữ kia vẫn như trước một chút cũng không trôi đi.
“Đông đông đông” tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, Quý Trạch An hoàn toàn không có ý tứ phản ứng lại.
Cái tra nam Nghiêm Cẩm này hố (lừa) cậu cả đời còn muốn hố cậu thêm một đời? Nằm mơ! Cậu sẽ không bởi vì trọng sinh lại sự tình gì cũng không có phát sinh mà coi như chuyện này chưa từng tồn tại, cậu ngược lại càng nhớ rõ thêm, rõ ràng ở trước mắt! Cậu sẽ một bút một bút tính rõ ràng cùng hắn, sau đó một bút một bút trả thù. Còn muốn cậu giống đời trước ngốc như vậy bán đi phòng ốc của mình cung phụng hắn đọc sách cung phụng hắn tìm tiểu tam sao, không có cửa đâu! Nhìn hắn không có tiền mình cho thì sẽ giải quyết vấn đề hiện tại hắn gặp được như thế nào.
Quý Trạch An đột nhiên nghĩ chữ trên mì ăn liền có phải viết ở hộp giấy bên trong tấm màng bao hay không? Vì thế bật người thuần thục kéo tầng màng bảo hộ bên ngoài xuống, dùng ngón tay thử xem có thể lau chữ kia đi hay không. Mới chà xát hai cái, ngay tại thời điểm mắt cậu mở trừng trừng nhìn, chữ trên mặt liền thay đổi, trên mặt viết ‘Tuy rằng ta không thể ăn được nhưng ngươi cũng không thể ngược đãi ta!’
Quý Trạch An nhìn dòng chữ phi khoa học này cả kinh, bật người ném mì ăn liền trong tay ra xa.
Ngay tại trong nháy mắt mì ăn liền rơi xuống đất, cậu nhìn thấy chữ trên nắp mì ăn liền lại thay đổi, biến thành hai cái ‘Ai u’ thật lớn, Quý Trạch An thấy rất rõ ràng.
Ngồi xếp bằng trên ghế sa lông lãnh tĩnh một chút, thời điểm vừa mới chuẩn bị đứng dậy nhặt mì ăn liền về, trên ghế sa lông bên phải cũng hiện lên một câu văn tự màu trắng bắt mắt—— ‘An An, ta đã lớn tuổi, có khả năng không bồi ngươi được bao lâu nữa.’
Quý Trạch An nhìn dòng chữ viết kia mà hoảng thần, bàn tay của cậu vô ý vuốt ve tại hoành phương trên ghế sa lông gỗ. Cậu bắt đầu hồi tưởng sô pha này là vào lúc nào đặt tại nơi này. Ngược dòng đến rất xa rất xa, cậu mới hoảng hốt nhớ lại sô pha này là thời điểm mụ mụ còn sống đã có, còn muốn lớn tuổi hơn so với cậu, thật sự là sự tình rất lâu trước kia, hiện tại cả bộ dáng mụ mụ trưởng thành thế nào cậu cũng đều quên không sai biệt lắm.
Quý Trạch An nhịn không được thở dài một hơi, sau đó đứng dậy nhặt mì ăn liền bị cậu ném qua kia lên, sau khi xác nhận thời gian đã qua hạn sự dụng một chút, liền ném mì ăn liền đến trong thùng rác.
Nhìn thùng rác đột nhiên hiện lên một loạt ‘Ta sắp no rồi, lát nữa đợi thời điểm xuống lầu giúp ta dọn dọn dạ dày.’, Quý Trạch An cũng không tiếp tục kinh ngạc như vậy.
Tiếng đập cửa lúc này đã ngừng, Quý Trạch An cảm thấy đầu óc còn có chút vựng hồ, cậu tìm lịch nhà mình nhìn ngày một chút, sau khi xác định chính mình trở về khi nào, liền lắc lắc lúc lắc đi tới giường, lập tức nhào qua. Cái giường già có chút lay động, tấm ra tẩy đến trắng bệch, còn có gối đầu xanh xanh, hết thảy cảnh sắc chung quanh đều đang nhắc nhở Quý Trạch An trọng sinh. Trọng sinh tại năm nghỉ hè cao nhị kia, lúc ấy cậu bị bệnh ba ngày đều không có người phát hiện, chỉ có thể tự mình nằm ở trên giường ba ngày dựa vào cơ năng chữa trị của thân thể mà chậm rãi khôi phục, cũng là tại thời điểm ngày thứ ba đã khỏe lên không sai biệt lắm Nghiêm Cẩm đến thăm cậu, lúc ấy cậu quá mức cảm động, quan hệ cùng Nghiêm Cẩm dần dần tốt lên, cuối cùng rơi vào kết cục bị người lừa tiền còn bỏ mệnh. Mẫu thân chết sớm, phụ thân không rõ, bị thân thích đá tới đá lui, năm mười sáu tuổi kia thật vất vả tiến vào được phòng ở mụ mụ lưu lại mới thở hổn hển một hơi, lúc ấy tuổi nhỏ cậu rất khuyết thiếu ấm áp, thế cho nên một chút ấm áp Nghiêm Cẩm cho đều có thể mê hoặc cậu.
Bất quá đời này sẽ không, hắn không tái là cái kia tuổi trẻ hảo lừa mười bảy tuổi Quý Trạch An.
Chỉ cần không thèm để ý cái người này, Quý Trạch An cậu nào còn vì Nghiêm Cẩm mà làm ra nhiều việc ngốc như vậy, cậu cũng chỉ là rất cần một chút ấm áp người khác cho kia. Bất quá cậu cũng xác định tính hướng chính mình, cậu cũng không cảm thấy thích nam nhân có bao nhiêu đáng xấu hổ. Đời này cũng không cách nào thích nữ hài tử, tính hướng này chỉ sợ là không xoay trở lại được, cậu sẽ không đi hại cô nương nhà người khác, về phần nam nhân chỉ sợ cậu thực khó tin tưởng, thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì liền cả đời độc thân, cũng không có cái gì không tốt, dù sao cậu đã không phải cái Quý Trạch An tuổi trẻ lại sợ hãi tịch mịch kia.
Ngày hôm sau, Quý Trạch An cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, ở trên giường lăn lăn, lập tức híp mắt ngồi dậy. Cậu còn không quên tuy rằng học phí có thể trả bằng di sản mẫu thân lưu lại, nhưng là cộng thêm sinh hoạt phí, cho dù cậu thi lên đại học cũng chỉ có thể bỏ học. Nghỉ hè, nhất định phải ra ngoài làm công kiếm tiền, đời trước cậu cũng là như vậy còn không có nghĩ thông tự mình đi ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền, cuối cùng thân thể một năm không bằng một năm, hồi tưởng lại ngày đã qua, Quý Trạch An đều thay chính mình cảm thấy không đáng giá.
Mở to mắt, chớp vài cái, chờ tầm mắt rõ ràng, Quý Trạch An quét mắt một vòng trong phòng, tùy ý nhưng thấy các loại văn tự lớn nhỏ không đồng nhất đã không làm cậu kinh ngạc như vậy, so với chuyện trọng sinh này, chuyện có thể nhìn thấy văn tự kỳ quái tựa hồ cũng coi như không tồi. Nhớ tới chữ ngày hôm qua nhìn thấy trên mặt Nghiêm Cẩm, cậu nhịn không được cười nhạo một tiếng, đời này cho dù cậu lại mù mắt cũng sẽ không nhìn người không rõ, cũng có lẽ là thượng thiên đáng thương cậu đời trước bởi vì thấy không rõ người chân tâm người giả ý, cố ý cho cậu cái bàn tay vàng này đi…
Từ trên giường đi xuống, Quý Trạch An chạy đến phòng bếp, đổi nước ấm trà đặt trong phòng cả ba ngày, nấu một ấm nước sôi. Sau đó tỉ mỉ tới tới lui lui tẩy sạch dụng cụ nấu ăn cùng đống chén loạn thất bát tao, thẳng đến sau khi trên tất cả chén đĩa viết ‘Sáng lấp lánh, ta sáng lấp lánh’ cậu mới nghỉ xả hơi. Ngay sau đó, bắt đầu tiến hành đại xử lý với tất cả các loại văn tự viết trên các vật phẩm, vội một buổi sáng, thẳng đến đại bộ phận văn tự đều biến thành thuận mắt, cậu mới đổ ôn thủy từ ấm trà vào trong chén thủy tinh, uống một bát lớn.
Quý Trạch An hảo hảo ra một thân mồ hôi, chuẩn bị đi tắm rửa đổi quần áo, thời điểm đi ban công lấy quần áo, nhìn thấy trên kiện áo sơ mi chữ T màu trắng cậu thường xuyên mặc kia ‘Tên ngốc, tắm rửa cho ta cũng không làm được, phía dưới bên phải còn có một vết bẩn lớn như vậy, có phải ngươi nên suy xét đến việc đeo kính mắt hay không? Nhanh đưa ta vào trong máy giặt để ta bơi lội!’, vẫn là không nhịn xuống, co rút khóe miệng, sau đó gỡ nó xuống, đặt ở trong chậu rửa mặt chà xát sạch sẽ khối vết bẩn kia, lại theo ý tứ sơ mi này, ném nó đến trong máy giặt, đương nhiên, Quý Trạch An cũng sẽ không chỉ vì tẩy một kiện sơ mi liền vận dụng máy giặt tốn nước này, nhét vào chung còn có ra giường của cậu cùng túi chữ nhật.
Nhìn thái dương hôm nay không tồi, Quý Trạch An lại ôm chăn cùng nệm đặt ở ban công phơi nắng phơi nắng, tại trong nháy mắt chúng nó tiếp xúc đến dương quang, văn tự nháy mắt biến thành ‘︿(︶)︿’, Quý Trạch An cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thời gian một cái buổi sáng, cậu liền xem văn tự thành tiếng lòng chúng nó biểu đạt ra mà không cần tiếng động. Cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì đều là đồ vật trong nhà mình hay không, văn tự này tuy rằng có các loại ngữ khí bất đồng, có tốt có xấu, nhưng đều từ mỗi cái góc độ biểu đạt quan tâm với cậu, cho nên cậu mới có thể ham thích làm ra phản ứng tương ứng với văn tự này như thế.
Nhìn thái dương ấm áp lại có chút chói mắt, Quý Trạch An phun ra một hơi thật sâu, trên mặt treo lên tươi cười nhu hòa, cậu tin tưởng mình đời này sẽ qua rất tốt. Báo thù là phải, nhưng không phải đệ nhất, trọng yếu nhất nhất nhất, cũng là nhiệm vụ hàng đầu chính là nhất định phải sống tốt, xứng đáng với chính mình mới được! Suy nghĩ cẩn thận Quý Trạch An vội vội trở lại phòng, lại vội vội, cuối cùng dư lại cũng chỉ có dọn dọn dạ dày cho thùng rác. Cậu cầm lấy chìa khóa bị cậu chà đến sáng lấp lánh đặt ở trong túi áo, mang theo mấy túi rác rưởi ra cửa, trong đó như trước có chứa mì ăn liền đã quá hạn, ném đến điểm chuyên môn xử lý rác rưởi.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ vì bớt tiền không để ý khỏe mạnh liền ăn sạch toàn bộ những mì ăn liền quá thời hạn đó, thời gian này cậu còn chưa có học được nấu cơm, cơ hồ mỗi ngày đều là ăn các loại mì ăn liền, thẳng đến sau đó cậu chỉ cần nghe tới mì ăn liền liền có chút buồn nôn. Kỳ thật tỉ mỉ tính toán, mua thức ăn nấu cơm cũng không có xa xỉ hơn so với mỗi ngày ăn mì ăn liền, trước kia chủ yếu Quý Trạch An sẽ không nấu cơm, mà trọng sinh trở về cậu có thể nói là tay nấu cơm ngon, đây là trước kia vì lấy lòng tra nam Nghiêm Cẩm mà học, bất quá đời này tay nghề này liền chủ yếu dùng để lấy lòng chính mình.
Đổ rác xong Quý Trạch An cũng không có sốt ruột về nhà, cậu lấy ví tiền của mình ra đếm, nhìn số lượng tiền không nhiều lắm bên trong cũng không có thở dài. Tìm một hiệu cắt tóc gần đây thay đổi một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, đem mái tóc thật dài lại ngăn trở ánh mắt cắt thành ngắn gọn, lộ ra mặt trái xoan nho nhỏ. Da tay của hắn thực trắng, là trời sinh đã trắng, hơn nữa thực khó phơi nắng đen, cho dù đen một chút cũng sẽ thực nhanh khôi phục lại, liền vì vậy mà trong tương lai cậu còn bị Nghiêm Cẩm ghen tị. Bất quá hiện tại bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, có chút vàng, còn cần điều dưỡng. Bất quá nhìn thoáng qua cũng là học sinh trung học manh manh, một chút đều không có bộ dáng tử khí thâm trầm trước đây. Đương nhiên, để cho Quý Trạch An cao hứng vẫn là các loại phê phán trong gương rốt cục thay đổi, thời điểm ở nhà vừa mới soi gương liền bị các loại văn tự phê phán, giống dao nhỏ một phen một phen cắt lên trên người cậu. Gương cửa hiệu cắt tóc cho cậu tám mươi điểm, nói vậy sau khi về nhà trong gương hẳn là thiếu không đi ít phun tào đi.
Quý Trạch An cười cười hài lòng, thực vừa lòng với tay nghề vị đại thúc này, thống khoái lấy tiền ra cho hắn, sau đó đi tiệm ăn tính toán ăn mừng mình trọng sinh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tân văn cầu các vị đại đại tại cất chứa trong lưu vị trí (づ)づ╭?
Chúc các vị đại đại khoái hoạt!