Xin phép ba mẹ chồng về trần gian làm đám cưới, họ xin đi theo để làm chủ cho con trai họ nữa cơ, tôi nghĩ cũng hợp lý, thiếu nhà trai thì thiệt thòi cho Từ Hào Vương quá, tôi đồng tình vui vẻ gật đầu.
Nhập lại xác, tôi từ từ mở mắt tiếp thu ánh sáng, sống dưới âm phủ quen màu tối rồi, giờ chói lóa.
"Hai bác, các cậu, Châu Mộng Dư tỉnh rồi".
Tiếng hét Phương Lâm chỉnh đến mức to khiến cả phòng đang im ắng bỗng dưng giật mình hết cả lên.
"Con gái".
Mẹ bắt đầu xót tôi rồi đấy, nhưng tình thương gia đình bao la và ngọt ngào quá, tôi chìm trong cảm xúc của bà, rưng rưng nước mắt theo mặc dù chẳng muốn. Mẹ ôm chặt quá, tôi chưa chết vì già mà chết vì nghẹt thở đây này.
"Mẹ ơi, con cần oxi gấp".
Bà vội buông tôi ra, vuốt tóc đằng trước ra sau tai, lau cẩn thận mấy giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
"Mẹ xin lỗi".
"Mẹ còn sợ con không bao giờ tỉnh dậy nữa".
"Con khỏe rồi mà, đừng lo nữa, mẹ mệt rồi".
Khi nghe tin tôi bất động họ dẹp tất cả mọi chuyện để về bên tôi chăm sóc ngày đêm.
Tôi trấn an, bà xem xét đủ chỗ, ba tôi muốn ôm tôi một cái mà mẹ cứ đẩy ra.
"Cậu khiến bọn mình sợ chết khiếp, hôm đó cậu sốt tận , độ, người nóng ran".
"Cảm ơn cậu, Phương Lâm, mình nợ cậu nhiều rồi, có dịp mình sẽ trả".
"Ơn nghĩa gì chứ, bọn mình là bạn bè thân thiết mà".
Tôi cười nhẹ.
Quay sang làm nũng đòi xuất viện, mẹ thì từ chối, tôi kì kèo mãi bà mới chịu đồng ý, tặng thêm cho tôi một cái thở dài chịu thua.
Bước ra khỏi cửa bạn bè bật dậy khỏi ghế bu quanh hỏi đủ điều, tôi gạt hết, trả lời vỏn vẹn một câu mình khỏe lắm như trâu hồi sức luôn, bạn bè cười cười.
Về tới nhà họ đòi vào may ba mẹ đuổi khéo, biết là lo lắng nhưng nghe nhiều mệt não.
Ngồi phòng khách nghe nhạc tiêu ít thời gian cùng gia đình, họ đuổi tôi lên phòng nghỉ ngơi sợ tôi còn yếu nhưng tôi nằng nặc đòi ở đây, ba mẹ chiều ý, mẹ nấu món phở tôi yêu thích, tôi chén ngon lành.
Tiếng xe ô tô dừng ở cổng, ai đó bấm chuông, mẹ vội vàng tháo tạp dề treo ngay ngắn trong bếp, chạy ra thấy toàn người lạ mới hỏi chút chút sợ gặp kẻ xấu. Xác nhận bạn tôi, bà miễn cưỡng mở cổng cho xe vô sân, bước khỏi xe là một chàng trai rất soái, ăn diện đồ vest luôn nha, tiếp theo một người phụ nữ trẻ trung diện váy sát người khoác thêm áo khoác xám, một người đàn ông trẻ mặc vest, khoác nâu. Họ cao sang, quý phái lắm, nhìn vô biết ngay nhà giàu.
"Mời các cháu vô nhà".
Phòng khách nhà tôi ngay cửa chính có thể bao quát hết tất cả xảy ra, tôi nghe xong sặc xém tắt thở, ba đưa tôi ly nước, tôi hốc xong ba mới vỗ lưng.
(Truyện chỉ được đăng tại watpad: volam)
Các cháu? Xui gia nhà ta đó mẹ ơi. Ba mẹ chồng tôi giả vờ cười chứ tôi thừa hiểu bản mặt họ đen xì. Từ Hào Vương nhịn cười.
Chào hỏi đàng hoàng lịch sự, Diêm Vương, Diêm Hậu chào anh, ba ngớ người.
Tôi dẹp tô phở ngồi ghế nhỏ chỉ cần ngước đầu lên là nhìn được chồng tôi ngồi đối diện.
Tám con mắt nhìn nhau chăm chăm. Diêm Hậu lên tiếng đầu tiên.
"Tôi là mẹ của thằng bé ngồi kia".
Diêm Hậu trước giờ đã từng kính nể ai đâu, bây giờ có gì nói đó cho nhanh, đám cưới trần gian khác âm phủ, nói khó quá.
"Hai đứa quen nhau đã lâu, hôm nay tôi sang đây là muốn hỏi hai anh chị có đồng ý gả con gái cho con trai tôi không".
Tôi sốc bất động nhìn mẹ chồng, mắt chữ A mồm chữ O.
Ba mẹ tôi nhìn nhau, ba dấu hỏi to đùng trên đầu. Diêm Vương huých tay Diêm Hậu, cau mày, lườm lườm.
"Ý hai anh chị là qua đây hỏi cưới con gái tôi?".
Lần này Diêm Vương trả lời.
"Đúng rồi chị".