Kiệu đến cửa lớn, môi đỏ, mặt trắng, tóc xõa đính vài loại châm cài, tôi cười nữa miệng, mặt lúc ấy chắc hơi ác, nô tỳ trùm khăn trắng rồi dắt tôi ra, bước lên kiệu trắng, tiếng kèn nghe chả khác mấy tiếng đám ma tiễn người đi về thế giới bên kia.
Ừ, cõi âm mà đám cưới trắng xóa độc nhất một màu, trần gian đám cưới mới có màu đỏ, xanh, vàng tùm lum thôi.
Tiếng reo hò khá ồn, tung hoa, tung bao lời chúc phúc thuận tai Từ Hào Vương nhất có thể, còn việc tùy tùng đi sau phát tiền cho dân vì đã dự lễ cưới, giống như họ là diễn viên quần chúng tới đóng theo kịch bản chứ không phải tự nguyện, ngồi kiệu êm lắm vì ma chỉ bay chứ có đi đâu mà lắc lư điên đảo.
Tới diêm điện có nô tỳ nắm một tay dắt vào, một tay tôi nắm vải trắng kết nối với hắn, tôi chả hiểu sự tình ra sao mà Diêm Vương mừng lắm, cười rom rả nhận lời chúc chứ, tai tôi thính lắm đấy, cũng khá sốc.
Diêm Vương làm chủ cho tôi, Diêm Hậu làm chủ cho Từ Hào Vương vì tôi không có ba mẹ. Đứng trước mặt hai người, tiếng một người đàn ông trung niên cất cao giọng.
"Nhất bái thiên địa"
Tôi cùng hắn quỳ dập đầu xuống thềm nhà lạnh lẽo. Tuy cách tấm khăn nhưng vẫn cảm nhận rõ lạnh như đá trong tủ lạnh, tê tái hết cả đầu truyền cả thân rùng nhẹ.
"Nhị bái cao đường".
"Phu thê giao bái".
Đến câu "Đưa vào động phòng" hơi sợ sợ, tim đập loạn nhịp, day day môi dưới, Từ Hào Vương xông pha đi đầu, tôi chầm chậm theo sau, tới giường hắn ấn vai tôi ngồi yên vị trên giường, Từ Hào Vương bỏ ra ngoài tiếp rượu.
(Truyện được đăng tại page: Vô Lam và watpad: Volam)
Đóng cửa "Cạch" một tiếng tôi liền túm khăn vứt sang bên, bụng đói kêu thành tiếng, trên bàn bày ít thức ăn tôi nhét hết vào mồm từng cái một, ăn tầm có dĩa thế mà no căng tròn, căn phòng rộng tương đối ổn, đám cưới trắng cũng ô kê lắm, đám cưới đỏ, vàng, xanh,...nhiều lắm rồi giờ chơi trội chút.
Hết đi rồi ngồi, hết ngồi rồi nằm, chán ngắt.
Cả đỗi lâu có tiếng bước chân tôi bật dậy chùm lại khăn, mở cửa, đóng cửa, tôi hơi cau mày vì mùi rượu nồng nặc bốc từ người Từ Hào Vương khó chịu chết đi được.
"Từ giờ cô chính là nương tử ta, bớt nháo nháo đi là vừa rồi hoặc ta sẽ dạy lại nàng".
Tôi bĩu môi khinh bỉ. Xem ai dạy ai. Chất giọng gia trưởng thấy ghét.
Hắn dùng cây lật tấm khăn, đẩy tôi ngã xuống giường, hắn chống tay nhìn mặt tôi khen xinh đẹp. Tôi thấy sướng trong lòng, miệng hơi cong cong muốn cười lên nhưng phải kiềm chế.
"Né chỗ khác chơi".
"Suỵt, ta chờ năm trăm năm rồi".
Từ Hào Vương cười nhẹ nhanh chóng đè hai tay trên đỉnh đầu.
Tôi vẫn lật kèo thành công, tôi dùng phép lực khiến hắn ngủ say rồi hất sang một bên bật dậy tát bên má Từ Hào Vương thật mạnh in hẳn bàn tay năm ngón, lát chỗ đó sưng đỏ.
Lát sau tôi đạp Từ Hào Vương xuống giường, một mình tôi chiếm lãnh thổ, không thấy hổ thẹn ngược lại còn ngủ rất ngon lành.
Sáng hôm sau Từ Hào Vương ngồi dậy ôm đầu, có chút đau, má cũng rát, quay ngang quay dọc dòm xung quanh, không thấy tôi đâu đứng dậy đi không vững ngã tới ngã lui, chân này đá chân nọ, thay y phục uống ngụm nước mộc châu cho đầu óc thông thoáng mới vội kiếm tôi.
Hỏi nô tỳ đang đi ngang qua thì biết được tôi cùng Diêm Hậu tản bộ ngoài hoa viên từ lâu.
Diêm Hậu thay đổi thành người hiền lương rồi, còn hùng hỗ bảo ai bắt nạt tôi người sẽ ra tay phạt nặng trừ con trai người.
Tôi không biết cả âm phủ này ai muốn nộp mạng mà ăn hiếp tôi nữa.