Khóe miệng Từ Hào Vương chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, tôi đứng hình căng mắt.
"Từ Hào Vương".
Tôi lao đến định đỡ hắn thì Diêm Hậu đẩy tôi ngã còn tặng tôi một cái liếc đầy sắc bén.
"Kiểu này ảnh có nguy cơ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vỡ cả nội lực bên trong".
Em trai Từ Hào Vương xem sơ qua phán một câu khiến tôi muốn chết đứng, mặt hắn trắng bệch giống thân người ngâm nước hai ngày.
Diêm Hậu nhìn tôi cay điếng dưới hai dòng lệ quát to.
"Con trai ta mà có bệnh hệ gì ta lột da nhà ngươi cho thú dã ăn".
"Mệnh hệ mà phụ mẫu".
Tình thế đẫm nước mắt mà Diêm Hoàng vẫn còn tâm trạng sửa lỗi chính tả.
Diêm Hậu nhanh chóng quên lãng câu nói Diêm Hoàng, nhờ sự giúp đỡ của lính mà Diêm Hoàng cõng Từ Hào Vương về phòng an bình.
Tôi thẫn thờ ngồi bệch dưới nền đất lạnh thấu xương, tôi không cố ý, tôi chỉ đánh hắn phát nhẹ thôi mà sao Từ Hào Vương có thể bị vỡ nội lực được chứ? Mấy người dối gạt tôi à? Tôi vò đầu trách bản thân đủ thứ.
Khi nãy thấy hắn cố mở mắt thều thào từ gì đó đến cuối đã nhắm mắt vẫn chưa rõ từ, tim tôi nhói nhói, nhịp đập chậm lại, cái cảm giác khi thấy người mình thương yêu về nơi chính suối vậy, muốn bày tỏ cũng không biết bày tỏ thế nào để người ta hiểu là tôi đang tuyệt vọng, đau khổ lắm.
°°°°°
"Thứ lỗi cho thần vô dụng nhưng bị đánh mạnh ngay giữa ngực, vỡ nội lực, trấn thương nghiêm trọng bên trong thân thể, nát vụn nhiều xương".
Nếu tôi nghe được mấy lời này điều đầu tiên tôi có thể suy nghĩ là chắc đau buốt xương lắm nhỉ?.
(Truyện được đăng tải tại fanpage: Vô Lam và watpad: volam)
Thái y tay nắm chặt cúi đầu sợ sệt, sợ điều trị không được sẽ bị đem đi xử.
"Vậy ngươi có điều trị được không?".
Thái y e dè.
"Thưa không, nhưng có một người chữa vết thương cho thái tử được...".
Diêm Hậu sốt ruột hỏi ngang.
"Ai, nói mau".
"Dạ thưa là...là..."
Thái y ngập ngừng, Diêm Hậu bức quá quát to.
"Nói".
Bị uy lực chèn ép, thái y hoảng nói quạch tẹt hết ra.
"Dạ là Tiêu Cát Yên".
Diêm Hậu cuộn tay chặt thành nắm đấm. Răng nghiến lại, nghe đến tên tôi Diêm Hậu nổi máu điên muốn nghiền nát tôi thành bột.
"Lại là ả ta".
Diêm Hậu ngừng giây lát rồi hỏi.
"Còn cách khác không?"
"Hiện tại chỉ còn cách đó hữu dụng".
"Người đâu".
Một đám tùy tùng mặt mày hơi hung hãng chạy vào xếp bốn, năm hàng ngang cúi đầu hành lễ đồng thanh một câu duy nhất.
"Thưa người gọi chúng thần".
Diêm Hoàng khó hiểu, định gọi người đi bắt Tiêu Cát Yên à? Cách này không ổn, thật sự không ổn.
"Phụ mẫu, người định làm gì vậy ạ?".
"Đi bắt cô ta về đây, con không thấy tình hình huynh con nguy cấp lắm rồi sao?".
Miêu Tân vội chen vào cuộc hội thoại. Chấp tay trước mặt như nắm đấm khom lưng thành khẩn.
"Hạ thần xin được ý kiến".
"Nói đi".
"Thần có từng tiếp xúc với Tiêu Cát Yên, bây giờ Diêm Hậu đưa người đến quậy nát nơi ở của Tiêu Cát Yên khác gì khiến cô ấy bất đắt dĩ phải nâng tay sát sanh thêm nữa? Mà còn không đưa được Tiêu Cát Yên về đây".
"Thế ngươi có cách gì?".
"Thần sẽ đi đàm phán xem thử, thần thấy cô ấy có tình cảm với thái tử đây sẽ chịu giúp thôi".
"Ta không bao giờ chịu con dâu kiểu vậy".
Miêu Tân suy nghĩ xem nên nói ra câu này hay không, tuy có phạm thượng nhưng cá cược ván này vậy. Mặc dù tiếp xúc vài lần mà Miêu Tân có cảm tình bạn bè rất đặc biệt với tôi, Miêu Tân tin chắc rằng có thể thuyết phục được.
"Mong Diêm Hậu tạm thời hạ mình chút tiếp nhận Tiêu Cát Yên vì tính mạng thái tử, bao giờ thái tử tỉnh lại thì tính sổ Tiêu Cát Yên chưa muộn".