Khoảng một vài giờ sau, Vĩ Nam bắt đầu lo sợ, nếu vào sau nữa canh giờ phải rung rinh rồi chứ?.
Họa Việt: "Cậu dám chắc Châu Mộng Dư bình ổn chứ?".
Vĩ Nam hoang mang, chột dạ.
"Mình vào xem thử".
Hố đen hiện ra nhỏ xíu rồi to dần Vĩ Nam vội nhảy vào, bị hắt tung ra ngoài cả người nằm sõng soài, nghe tiếng xương kêu mà đau dùm.
Mọi người bay xuống đỡ Vĩ Nam đứng dậy.
"Không phải chứ? Tại sao mình vào không được?".
Vĩ Nam tay ôm ngực thở khó khăn, đôi mày cau chặt lại hiện rõ sự lo lắng nghi ngờ về khả năng bản thân có xảy ra sai sót gì đó hay không.
Họa Việt chẳng nói chẳng rằng bay thẳng vô, kết quả chả khác gì Vĩ Nam cũng bị hắt tung không thương sót.
Doãng Phong bức bối lên tiếng trách mắng Vĩ Nam làm ăn thiếu sót, Vĩ Nam lo lắng càng thêm lo, cơ thể sợ hãi run từng đợt.
Từ Hào Vương mỉm cười tà ác, thỏa mãn.
Miêu Tân kế bên khó hiểu dò hỏi.
"Tại sao anh làm như vậy thế?".
"Xíu nữa sẽ biết".
Phương Lâm: "Các cậu nhìn kĩ xem có gì khác thường không?".
Mọi người đều xoay đầu nhìn Phương Lâm, sắc mặt mong chờ Phương Lâm nói tiếp, riêng Vĩ Nam không có tính kiên nhẫn nên lên tiếng.
"Ý cậu là gì?".
"Có người tác dụng lên ngăn chặn mọi người bay vào".
Mấy người bạn này của Phương Lâm năng lực chỉ có sáu phần mười năng lực Từ Hào Vương, muốn nhận ra à? Chờ luyện lên cấp cao sau hai ngàn năm nữa nhé.
Mọi người: "..."
Họa Việt: "Phương Lâm à, năng lực cậu mạnh hơn bọn mình, cậu nhìn ra được chắc gì bọn mình sẽ nhìn ra được? Cậu nói câu khiến bọn mình muốn ngu người luôn rồi".
Phương Lâm quên mất, nhanh miệng giải thích.
"Người nào năng lực cao hơn bọn cậu?".
Vĩ Nam: "Ờ, cậu và còn nhiều người khác".
Phương Lâm cạn lời, thách đố mấy kẻ này dễ tăng xông máu chết ngay tại chỗ.
"Diêm Hào Vương, anh ra đây, ngừng ngay cái trò con nít này đi".
Phương Lâm gào to, Từ Hào Vương nghe chứ cơ mà không thích trả lời đấy? Làm gì nhau nào? Muốn đánh nhau à?.
Tất cả họ chứng kiến đang hóng hớt, muốn biết nhân vật lớn kia xuất hiện nhưng Từ Hào Vương khiến mọi người thất vọng rồi.
Đã là người sống dưới âm phủ ai chẳng nghe qua tên hắn, dưới âm phủ đầy đủ họ tên là Diêm Hào Vương, trên trần gian đổi thành họ Từ để tiếp cận tôi, xuyên tạc mọi câu chuyện, mong muốn tôi tin, tình cảm gắn kết hơn xưa.
"̀Diêm Hào Vương, anh mau ra đây, tôi biết anh đang ở quanh đây".
Họa Việt bậm môi ậm ừ rốt cuộc cáu mà gắt gỏng chửi.
"Phương Lâm này, mình biết cậu có năng lực mạnh hơn mình, tụi mình có thể chẳng thấy nhưng cũng đừng lấy Diêm Hào Vương đỡ đạn, đánh trống lảng có được không? Đủ rồi đấy, mau cứu Châu Mộng Dư đi".
Hơ?.
Mọi người đồng đều theo chủ kiến Họa Việt gạt Phương Lâm sang một bên, Phương Lâm bị bỏ rơi thấy lạc lõng giữa dòng đời, cảm giác chả ai chịu tin nó khó chịu kiểu gì ấy, uất ức, cô lập.
Từ Hào Vương: "Phải thế chứ, mau đấu đá lẫn nhau, nhiêu đó còn gì vui?".
Miêu Tân: "Anh có thù gì với họ hả?".
Từ Hào Vương: "Nếu không phải vì họ xúi bậy Tiêu Cát Yên trộm viên ngọc Hỏa Thiên, cùng họ bỏ trốn đầu thai làm người thì cớ sự đâu như bây giờ?".
Hiểu rõ Từ Hào Vương nổi máu điên, Miêu Tân nhép miệng câm nín chả hỏi thêm câu quái nào nữa.