"Không phải cô vẫn bình an đấy sao? Có mất miếng thịt nào đâu?".
Tôi quơ trúng cuốn sách, định cầm ném Từ Hào Vương, hắn đã nhanh miệng biện hộ, tôi đặt sách xuống giơ cổ tay lên cho Từ Hào Vương xem.
"Này nhìn đi, tôi cắt cả một vết dài, máu me thế này, anh không thấy hay sao, mà còn nói không mất miếng thịt nào?".
"Làm gì có mất đâu?".
Từ Hào Vương cho một bên tay vào túi quần, gương mặt đanh lại ra dáng cao ngạo lạnh lùng, tôi rút tay về xem xét, tôi quên rằng, vết thương tự lành lại nếu chỉ có hai, ba người chứng kiến, tôi còn không biết vết thương đã lành lại từ bao giờ.
Tôi lườm xéo, muốn nổi cơn điên nhưng lại không thể, bực tức không thèm nói chuyện với Từ Hào Vương nữa, xoay người ngồi chòm hỏm bắt đầu ra tay đào bới, đúng như lời Từ Hào Vương nói, đất khá là cứng, thấy sôi vậy thôi chứ không mềm, tôi thì hay cãi, đến lúc gặp phải mới biết tôi sai, lại có tính hay giận cá chém thớt, chém gãy luôn cái thớt mới chịu.
"Còn hai mươi phút nữa, cô muốn phản lại mất nữa tính mạng không?".
Từ Hào Vương nói xong, nhìn theo bóng lưng tôi đứng dậy, đi về phía cửa tầng hầm.
"Ơ kìa, không chịu giúp tôi à, sao lại nữa chừng lại bỏ đi vậy".
Đáp lại Từ Hào Vương là từng tiếng bước chân cô độc, gấp gáp, sau năm phút, tôi cầm nguyên cái cuốc xuống đào cho nhanh, Từ Hào Vương chầm chồ, há hốc miệng khen tôi thông minh, giơ bàn tay ra phía trước like một cái, thế mà hắn không nghĩ tới.
Tiếng lòng của Tiêu Cát Yên của kiếp trước: Người đàn ông em yêu có những lúc ngốc nghếch đến không ngờ.
Tôi ra sức đào, không ăn thua gì, chưa tới lượt Từ Hào Vương nhắc, tôi tự có chính sách riêng, cho ít máu vào lưỡi cuốc bén nhọn, nó loé lên một luồng ánh sáng rồi chợp tắt trong nháy mắt, lần này đào dễ dàng hơn nhiều rồi, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng lưỡi cuốc chạm vào vỏ hộp đựng xác.
"Chôn cũng phải lựa hộp sắt để chôn à? Ma có khác".
"..."
Từ Hào Vương câm nín, trên đầu hiện ba dấu chấm hỏi to đùng, đứng như cây cột điện chôn một chỗ, không nhích dù một đầu ngón tay.
Tôi ngồi xuống dùng tay đào, một vài giây lại trúng đá, sỏi, tôi thấy hơi đau đau ở đầu ngón tay, chắc cát len vào móng tay, tôi cũng không để ý gì lắm, ra sức đào, còn ba phút cuối cùng, tôi bê hộp lên.
"Cái tên chết tiệt nhà anh, anh không qua kéo lên dùm cái, có phải lúc anh sống, anh mập lắm không? Sao mà, có một khúc xác thôi mà cũng nặng gần một tạ thế".
Từ Hào Vương bất mãn, uất ức, rõ là gầy như cây tre thế này mà bị tôi ví ra thành con voi, ví dụ cũng phải như con heo cho nhẹ đỡ tuổi thân chứ.
Từ Hào Vương không phản bác, đi tới kéo phụ tôi một tay, hai người cùng kéo, lên nhanh hẳn.
"Bây giờ ném đi đâu?".
"Cái gì mà ném đi đâu?".
"Quên mất, đem đốt".
Tôi nói rồi, móc hộp diêm trong túi áo ra, định quẹt một cây đốt hộp sắt, Từ Hào Vương lôi nhanh hộp sắt giấu sau lưng không cho tôi đụng.
"Tôi đây này, cô đi mà đốt".
Tôi không phát hiện giọng Từ Hào Vương có phần cao, tức giận bên trong.
"Ừ, vậy cũng được".
Tôi quẹt lên lửa định đặt lên đầu Từ Hào Vương, hắn há miệng thu khí vào thổi phù tắt que diêm, bao nhiêu chất bay thẳng vào mặt tôi.
"Có phải cô định trả thù chuyện lúc nãy có đúng không?".
"Xác anh, anh tự xử đi, tôi làm xong rồi, làm tiếp vài tháng nữa thôi".
Tôi đứng dậy phủi bụi bỏ đi, cố tình giấu tay trong túi áo khoác không cho Từ Hào Vương thấy mấy đầu ngón tay vì đào bới mà tổn thương lấm lem máu.
Sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa sương mù.
Đang vui vẻ, nói chuyện bốn hướng, mười tám quốc gia, đột nhiên im phăng phắc quay lưng lại với cả thế giới như mang cả tấn nỗi sầu trong khi không biết mình đang buồn cái gì.
Đêm hôm, Phương Lâm gõ cửa nhà tôi, tôi bật dậy, mở đèn, xuống mở cửa, cả người Phương Lâm từ đầu đến chân ướt như chuột lột, tôi không hỏi han, kéo Phương Lâm vào nhà mới hỏi chuyện.
"Cậu đi đâu ngang qua đây đây?".
"À, có chút việc ấy mà, tự dưng mưa to quá, nên vào nhà cậu trú nhờ".
Tôi thấy Phương Lâm không muốn kể thì đúng hơn, tôi cũng không quan tâm chuyện người khác cho lắm, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói Phương Lâm từng nói trong lều, nên thôi.
"Cậu vào bên trong tắm đi, mình lấy đồ ba mình cho cậu mặc".
Phương Lâm gật đầu, vào phòng khách, xử lý, còn tôi lên tầng hai, tìm kiếm đồ, toàn đồ vest là nhiều, cũng phải, ba tôi ít khi ở nhà, toàn đi công tác và ở công ty là đa số, Phương Lâm bên dưới, xả nước, đứng dưới vòi sen, bóng điện lúc tắt lúc mở liên tục, nước lúc lạnh đến âm độ, lúc nóng đến phỏng da thịt, mắt Phương Lâm bị xà bông vô một ít nên cay xè, tròng mắt từ màu trắng biến thành màu đỏ, Phương Lâm bình tĩnh.
"Diêm Hào Vương, đừng có mà đùa nghịch ở đây".
Phương Lâm không nghe thấy tiếng trả lời, biết là Từ Hào Vương trêu đùa, còn cố ý im lặng không đáp, để Phương Lâm điên tiết thêm.
"Tôi không ngờ anh háo sắc đến như vậy, nữ thì đeo bám không tha, còn nam thì vào dòm ngó người ta tắm, quả thật rất biến thái".
"..."
Bóng điện vụt tắt, cả nhà tối ôm như mực, tôi lâm vào tình cảnh không mù mà thành mù, mò đường đi khổ sở, ngó sang thấy nhà hàng xóm có đèn mà riêng nhà tôi không có, hay nhà tôi quên đóng tiền điện? Khổ không vậy chứ, điện thoại lại để bên phòng không mang theo, ra ngoài đi không thấy, lộn cổ xuống, gãy cổ nữa thì xác định.
Ở bên dưới này, Phương Lâm thấy thân thể nhột nhột, cứ như ai chạm vào cơ thể, chẳng lẽ Từ Hào Vương biến thái thật? Đến con trai cũng phải sàm sỡ không tha?