Cuộc Sống Tu Tiên Của Nữ Phụ

chương 9: gặp kỳ ngộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong một hang động tối om, khá hẹp. Nhưng nhờ ánh sáng của đom đóm nên cô thấy Lạc đang nằm kế bên với một thân đầy máu, hơi thở thoi thóp, lúc ngã nó đã làm đệm lưng cho cô ,nên cô mới không bị gì. Cô run rẩy lấy lá cầm máu đắp cho Lạc nhưng nó vẫn không cầm máu được. Cô lo sợ, cô cảm động, cô tự trách, mọi cảm xúc như đan xen vào nhau. Cô trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ Lạc. Cô trách mình quá chủ quan, không biết quan sát xung quanh. Nhìn Lạc như vậy, cô càng hận bản thân mình quá nhỏ bé, không có sức mạnh để bảo vệ mình cũng như bảo vệ đồng đội của mình, chỉ có linh thú cấp năm đã đánh bại được mình rồi. Cô muốn có sức mạnh để cứu Lạc, cô rất muốn sức mạnh. Lúc ý chí cô đang hừng hực thì bỗng một giọng nói du dương vang lên, là một giọng nam trẻ tuổi:

_ Ngươi có muốn mạnh không. Nếu muốn thì ta sẽ cho ngươi nhưng với một điều kiện là sau hai năm mà ngươi không tới luyện khí tầng hai thì ngươi sẽ thua cuộc. Hình phạt là cái chết .Ngươi có đồng ý không?

Cô nhìn xung quanh thì chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo phía trước. Người ấy bận bộ đồ bạch y, mái tóc xõa dài xuống đất, dáng người thon thả nhưng không nữ tính. Quanh người tỏa ra một khí chất thanh khiết khiến cho người khác muốn lại gần. Chỉ nhìn ở sau lưng đã như vậy thì ở trước sẽ là cảnh đẹp như thế nào đây. Lúc này cô không có tâm trạng để đánh giá cái đẹp, mà chỉ đầy cảnh giác và nhìn chằm chằm vào người phía trước. Cô lạnh lùng hỏi:

_ Ngươi là ai? Tại sao phải giúp ta

Chàng trai chỉ lạnh nhạt trả lời:

_ Ngươi không cần biết ta là ai? Ta chỉ ở đây chờ người có duyên thôi. Và ngươi chính là người đó.

_ Tại sao là ta ? Mà không phải ai khác?

_ Lúc này ta không thể giải thích cho ngươi bởi vì ngươi .... quá..... yếu.

Cô rất tức giận nhưng không thể phản bác được bởi vì chính sự yếu đuối của cô đã đẩy Lạc vào ranh giới giữa cái sống và cái chết. Cô hận bản thân mình sao không đủ mạnh để đánh bọn sói kia. Cô .....hận....

_ Ta chấp nhận cá cược của ngươi. Nhưng trước khi thực hiện nó mong ngươi hãy chăm sóc Lạc dùm ta.

Chàng trai như đoán được đáp án của cô nên chỉ gật đầu, đưa cho cô một chiếc nhẫn khá là cổ xưa, ở trên có đính một viên đá màu đỏ rực, hoa văn hình rồng được khắc trong chiếc nhẫn càng mang màu sắc cổ kính, trang nghiêm:

_ Đây là không gian do chính ta tạo ra một năm trong đây bằng nửa năm ở ngoài. Trong đây có rất nhiều tài liệu để ngươi thu liệu. Đồ đạc đều đầy đủ hết ngươi cứ yên tâm. Ta mong ngươi không phụ lòng của ta. À quên nhớ luyện tập các thứ ta để trong đó nữa đó. Ta thích người đa tài.

Nói xong chàng trai thả chiếc nhẫn lại cho Thiên Nguyệt. Cô cầm trong tay chiếc nhẫn mà cứ tưởng là mơ, cô cứ tưởng mình sẽ chết cùng với Lạc chứ. Cô đang mơ màng thì chàng trai lên tiếng nói:

_ Lấy máu nhận chủ, còn lại tự ngươi lo liệu. Ta chỉ giúp đỡ ngươi tới đây thôi. Hai năm sau ta sẽ trở lại và đem con ngựa này trả lại cho ngươi. Lúc đó ta có một món quà tặng cho ngươi.

Nói xong, chàng trai tượng như làn khói biến mất cùng với Lạc. Cô đứng nhìn Lạc cho đến khi khuất dần, cô nắm tay và tự hứa với lòng: Mình phải mạnh lên mới được, phải bảo vệ được Lạc cũng như những người mình muốn bảo vệ. Cô cầm chiếc nhẫn lên và cắn ngón tay cái để máu nhỏ vào. Khoảng mười phút sau, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng bao trùm cả người cô, vì chói mắt nên cô nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì cô thấy mình đang đứng ở một không gian vô cùng rộng lớn, non xanh nước biếc.

Xa xa còn nghe được tiếng suối chảy róc rách kết hợp với mùi thanh nhã toát ra từ rừng trúc càng khiến nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh. Cô cất bước đến rừng trúc, càng đi cô cảm phục chàng trai đã tạo ra nơi này. Bỗng nhưng cô khựng lại khi thấy một căn nhà gỗ, cô mở cửa bước vào. Bên trong khá là sạch sẽ, gọn gàng. Căn phòng được bài trí khá là đơn giản, một chiếc bàn gỗ, một cái giường tre, xung quanh toàn là sách và sách. Cô lại mở tủ đồ ra thì thấy khá là nhiều quần áo nam nữ đều có. Chắc đây là phòng ngủ, không biết phòng kế bên sẽ có hình dạng như thế nào.

Cô mở cửa phòng kế bên ra, thì đập vào mặt là mùi của thuốc, của thảo dược, bên trong rất là nhiều chai lọ. Cô mở nắp thử một lọ thì thấy bên trong là một viên thuốc màu đỏ như máu.

_ Không biết đây là đan dược gì nữa.

Cô mở nắp tiếp một lọ thì lại một viên đan dược màu đen xuất hiện. Cô đậy nắp lại và đi xem xét căn phòng coi có gì nữa không. Bỗng cô phát hiện ở góc phòng có một cái nồi khá xấu, toàn thân màu đen kịt. Cô không biết đây là cái gì, chẳng lẽ là nồi nấu cơm nhưng sao để chỗ phòng toàn đan dược như vậy. Tuy thắc mắc nhưng cô cũng chẳng tìm hiểu về nó chi, bởi vì cô không có nhiều thời gian.

Cô liền đi đến phòng tiếp theo xem thì thấy phòng này toàn là vũ khí. Nào là gươm, dao, đao, kiếm, quạt.... đủ vũ khí luôn. Đúng là một tên tài giỏi! Cô thật sự khâm phục tên bạch y trắng kia. Tuy nói chuyện hơi đáng ghét một chút nhưng vẫn chuẩn bị chu đáo cho mình. Còn nhiều phòng khác nữa nhưng cô làm biếng đi vào quá. Hôm nay đối với cô khá là mệt nên cô liền quanh lại căn phòng ban đầu và đánh một giấc.

Ở một nơi xa, có một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo nhè nhẹ mị hoặc khiến cho người ta nghe xong tâm hồn lâng lâng, bay bổng. Không biết dạng nam nhân nào có thể sở hữu một giọng nói hay như vậy. Chỉ thấy nam nhân đó đứng ngược ánh trăng, một thân trường bào đỏ rực bao quanh thân mình thon dài mạnh mẽ, nam tử tỏa ra một loại khí tức ưu thương:

_ Nàng đang nơi đâu, ta đã đợi nàng hơn một nghìn năm rồi. Mà sao nàng vẫn chưa quay về. Hỡi chủ nhân của ta.

( Tác giả:Nam tử thần bí ấy là ai,rốt cuộc chủ nhân anh ta là ai đây, Thanh Hà hay là Thiên Nguyệt. Mời các bạn theo dõi các chap tiếp theo nha)

Truyện Chữ Hay