Sự khô khan của Thẩm Hi Hòa làm Tiêu Hoa Ung bất đắc dĩ hết sức, nhưng nàng chịu sửa đổi, chịu suy xét đến
cảm nhận của hắn làm hắn thấy lòng mình vui mừng đến lạ.
mìn
Mục đích đã đạt được, Tiêu Hoa Ung không dám nán lại lâu. Tuy rằng Thẩm Hi Hòa không tỏ vẻ đề phòng nhưng
dù gì hai người cũng là phu thê, Tiêu Hoa Ung sao có thể chỉ biết có mình mà không màng đến cảm nhận của nàng?
Tiêu Hoa Ung bước tới trước, Thẩm Hi Hòa lập tức lùi một bước. Vốn dĩ hắn chỉ muốn ôm hôn tạm biệt mà
thôi, thấy nàng cảnh giác như vậy, hắn chợt liên tưởng đến một chú nai con bị lạc, trông cũng đáng yêu tương tự.
“Nàng sớm nghỉ ngơi đi, nếu cần tìm ta thì cứ lấy sáo xương ra thổi.” Tiêu Hoa Ung cười, rồi tung mình nhảy qua
cửa sổ, im lặng rời đi.
Thẩm Hi Hòa thở phào, vội vàng tắm rửa. Trước khi đi ngủ, nàng còn dặn Mặc Ngọc: “Nếu Thái tử điện hạ có đến
lúc nửa đêm cũng không được cho hắn vào nếu chưa được ta đồng ý.”
“Vâng.” Mặc Ngọc gật đầu.
Lúc này Thẩm Hi Hòa mới thanh thản nằm xuống, ngọt ngào đi vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó tại trạm dịch, Thái tử phi đang bệnh nặng đột ngột tỉnh lại. Y nữ Trân Châu chuyện hầu hạ Thái tử phi
vội chạy tới gõ cửa phòng của y quan tháp tùng đội ngũ để lấy vài loại dược liệu. Y quan không có mặt ở đấy, Trân
Châu đành tìm đến người đang chịu trách nhiệm bảo đảm an nguy cho cả đoàn là Tiêu Trường Phong. Tiêu Trường
Phong phái người đến hiệu thuốc trong thành, sau đó dẫn y quan đến phòng Thái tử phi rồi đứng đợi ngoài bình
phong xem y quan chẩn đoán thế nào.
Khám bệnh xong, Tiêu Trường Phong nhạy bén phát hiện vẻ mặt của y quan hơi lạ, bèn lo lắng hỏi: “Thái tử phi
điện hạ sao rồi?”
Y quan ngập ngừng một chút rồi nói: “Bẩm vương gia, Thái tử phi điện hạ bị nhiễm lạnh. Hạ quan đã xem qua đơn
thuốc của Trân Châu cô nương, hốt thuốc đúng bệnh. Có Trân Châu cô nương ở đây thì hạ quan không dám múa
rìu qua mắt thợ, chắc chắn Thái tử phi điện hạ sẽ sớm khỏi bệnh.”
Nghe vậy, Tiêu Trường Phong khẽ nhướng mày, nhìn thoáng qua bóng dáng lờ mờ sau tấm bình phong kia. Hắn
cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhất thời không nghĩ ra, lại không tiện nán lại phòng Thẩm Hi Hòa quá lâu giữa
lúc đêm hôm.
“Thái tử phi không sao là tốt rồi.” Tiêu Trường Phong cung kính nói, “Tiểu vương ở ngay bên cạnh, Thái tử phi có
việc gì cần phân phó thì cứ sai người đến báo cho tiểu vương một tiếng.”
“Làm phiền Tổn vương rồi.” Giọng Thái tử phi khàn khàn, nghe rất yếu ớt.
Tiêu Trường Phong ra khỏi phòng, người hầu cũng theo sát sau lưng. Đi đến cuối hành lang, nơi Tiêu Trường
Phong đang tạm trú, y quan khom người làm lễ, đang định lui ra thì đột ngột bị Tiêu Trường Phong tóm lấy cánh
tay: “Tiểu vương thấy không được khỏe, chẳng hay y quan có thể vào phòng bắt mạch giúp tiểu vương được
không?”
Y quan bị đưa vào phòng, bắt đầu lo âu thấp thỏm. Tiêu Trường Phong thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn trà,
thong thả rót cho mình một cốc nước ấm rồi mới ngẩng đầu nhìn viên y quan đang bồn chồn ra mặt: “Rốt cuộc là
Thái tử phi điện hạ thế nào?”
“Bẩm vương gia, chắc chắn là Thái tử phi điện hạ không có việc gì, đã hốt thuốc đúng bệnh, ngày mai là xuống
giường được.”Ỹ quan đáp.
“Hả?” Tiêu Trường Phong nói với vẻ ẩn ý”, “Đã vậy, cớ sao ông lại tỏ vẻ bối rối sau khi bắt mạch cho Thái tử phi.”
“Vương gia, hạ quan không có…”
“Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, ta ghét nhất là bị người ta gạt.” Tiêu Trường Phong nghiêm mặt ngắt lời ông ta.
Y quan giật thót, vội quỳ xuống: “Bẩm vương gia, tình trạng sức khỏe của Thái tử phi điện hạ quả thật không có gì
đáng ngại, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Tiêu Trường Phong hỏi.
“Vương gia, mỗi người đều có mạch tượng riêng, trong thời gian ngắn khó mà thay đổi. Hai ngày trước khi vương
gia đến, hạ quan mới bắt mạch cho Thái tử phi điện hạ một lần, nắm bắt rất rõ về tình trạng sức khỏe của điện hạ.
Hôm nay, mạch tượng của Thái tử phi điện hạ lại khác biệt quá nhiều với hai ngày trước, cả về tình trạng sức khỏe
lẫn độ mạnh yếu của mạch tượng.”
Ý quan nói rất khéo, nhưng Tiêu Trường Phong không ngốc, sao lại không hiểu ngụ ý của ông ta: “Ý ông là mạch
tượng của Thái tử phi điện hạ hôm nay khác biệt quá nhiều, không giống là cùng một người?”
Y quan cúi đầu không nói, nhưng cũng không phản bác, xem như thừa nhận.
Tiêu Trường Phong giật mình, Thái tử phi có thể đánh tráo với người khác ngay trước mắt hắn thì việc gì lại bày ra màn kịch hôm nay, vốn có thể che giấu cơ mà?
Nàng chỉ cần để tỳ nữ âm thầm đi lấy thuốc, ngày mai mới cho hắn biết là được, hắn cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.
Các nhà hoàn hầu cận Thái tử phi đều rất khôn khéo, sao lại không nghĩ đến chuyện này được? Làm thế này giống
như cố tình thông qua thái y để hắn biết Thái tử phi đã bị hoán đổi vậy.
“Ông từng thấy mặt Thái tử phi điện hạ chưa?” Tiêu Trường Phong hỏi.
“Vương gia, hạ quan hèn mọn, sao dám khinh nhờn phượng nhan ạ.” Y quan nói nhỏ.
Thái tử phi vốn nằm trên giường, khi ông ta đến khám bệnh thì buông màn xuống. Người có địa vị thấp kém không
được ngẩng đầu khi bắt mạch cho quý nhân nên cả hai lần ông ta đều không thấy mặt Thái tử phi.
“Ông đi nghỉ đi, chuyện này phải giữ bí mật.” Tiêu Trường Phong phất tay cho y quan ra ngoài.
Y quan chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, vội vàng làm lễ cáo lui.
Tiêu Trường Phong không so đo hành vi thất lễ của ông ta, hắn còn bận cân nhắc rốt cuộc Thẩm Hi Hòa đang giở
trò gì.
Trước khi phái hắn đến đây, Hữu Ninh đế đã nói thật rằng mình đang nghi ngờ chuyện Thẩm Nhạc Sơn mất tích có
vấn đề.
Tiêu Trường Phong có phán đoán riêng của mình về chuyện này. Không phải là hắn có ác ý với Thẩm Nhạc Sơn,
nhưng phàm là người hiểu rõ về các chiến tích lẫy lừng của Thẩm Nhạc Sơn trong quá khứ đều không tin Thẩm
Nhạc Sơn có thể bị phục kích đến nỗi mất tích. Lương Châu cách Tây Bắc không xa, Thẩm Nhạc Sơn hiểu rõ địa
hình nơi đây như lòng bàn tay, không thể nào biến mất không chút tăm hơi đến tận bây giờ được.
Thẩm Hi Hòa lại gặp phải một vụ ám sát quy mô lớn trên đường đi thuyền đến Lan Châu. Hữu Ninh đế nói đám
người này có lại lịch hết sức phức tạp, thậm chí có ít nhất ba phe. Đủ loại dấu hiệu cho thấy chuyện này không đơn
giản, đương nhiên hắn phải hết sức thận trọng.
Ngày hôm sau, quả nhiên bệnh tình của Thái tử phi đã khá hơn. Thái tử phi ở trong tiểu viện đằng sau trạm dịch.
Tiêu Trường Phong đi ngang qua, thấy nàng ta đang ngồi một mình ngoài sân, thần sắc suy sụp, nước da tái nhợt,
xung quanh chẳng có ai hầu hạ. Hắn lại gần, Thái tử phi ngước mắt nhìn hắn.
Tiêu Trường Phong chắp tay làm lễ, vốn định hỏi mấy câu thăm dò nhưng rồi lại thôi, chỉ nói: “Ngoài sân gió lớn,
Thái tử phi điện hạ bệnh nặng mới khỏi, cẩn thận kẻo lại cảm lạnh. Người hầu đâu cả rồi?”
“Ta thấy hơi phiền muộn nên bảo bọn họ lui ra ngoài.”Giọng nàng ta khàn khàn như người đang bị bệnh.
Tiêu Trường Phong đã gặp Thái tử phi vài lần nhưng phải đến lễ cập kê của Thẩm Anh Nhược mới thật sự nói được vài câu,lúc hắn
làm con mèo của Dự Tang Ninh bị thương,Thẩm Hi Hòa ra mặt can thiệp với tư cách chủ nhà.Về sau hai người chẳng gặp gỡ mấy,
nhất thời hắn cũng khó lòng phán đoán thật
già.
Nhưng người hầu của Thái tử phi vừa để lộ về thân phận của nàng ta cho hắn biết,giờ lại có màn gặp gỡ tình cờ này,Tiêu Trường
Phong cảm thấy sự tình không đơn giản.