Ta biết chàng lo cho ta, nhưng ta thấy đây là cơ hội vàng.” Thẩm Hi Hòa cũng giữ vững ý kiến.
Nàng cố tình khiến Vinh Quý phi mất mặt để khơi dậy cơn phẫn nộ trong lòng Hữu Ninh đế, có vậy ông ta mới
xiêu lòng khi nghe những lời đâm thọc của Thục phi và cho rằng cần dạy nàng một bài học. Nàng muốn nhân cơ
hội này để cho ông ta một số thật đau.
Muốn Thẩm Hi Hòa từ bỏ ván cờ do chính tay nàng sắp đặt là chuyện không thể nào. Nàng không thích bị người
khác can thiệp vào chuyện của mình.
“Ta biết nàng nghĩ gì.” Tiêu Hoa Ung cố gắng thuyết phục nàng, “Từ đầu chí cuối, nàng vẫn luôn muốn bệ hạ
chuyển qua kiêng kỵ nàng, bởi vậy nàng mới khổ công sắp đặt mọi chuyện.”
Lần này, nếu Thẩm Hi Hòa tiêu diệt gọn đội ngũ được Hữu Ninh đế phải đi thì thế nào ông ta cũng sẽ xem nàng
là chướng ngại vật cần diệt trừ, không rảnh thăm dò Tiêu Hoa Ung nữa. Khi ấy, Đông cung vẫn sẽ có người khiến
Hữu Ninh đế mất ăn mất ngủ, nhưng người đó là Thẩm Hi Hòa chứ không phải Tiêu Hoa Ung.
Thẩm Hi Hòa chỉ cần động tay động chân thêm chút đỉnh là có thể phơi bày dã tâm vốn có của mình trước mặt
Hữu Ninh đế, để ông ta biết sở dĩ nàng chọn Tiêu Hoa Ung là vì hắn không thể trường thọ, nàng muốn con trai
mình ngồi vào ngai vàng tối cao cai trị thiên hạ này, còn bản thân thì làm Thái hậu nhiếp chính.
Đây là điều tối kỵ của Hữu Ninh đế!
“Dù có chuyện này hay không thì bệ hạ vẫn kiêng kỵ ta như thế thôi.” Thẩm Hi Hòa không sợ bị Hữu Ninh đế đề
phòng, bởi lẽ chừng nào nàng còn mang họ Thẩm thì ông ta sẽ đề phòng nàng cả đời. Thẩm gia và Hữu Ninh đế đã
đi đến bước không đội trời chung.
Do vậy, Thẩm Hi Hòa không bận tâm Hữu Ninh đế có thái độ thế nào về mình, dù là chương tại gai mắt hay là xem
thường cũng thế cả thôi. Điều nàng muốn là làm thế nào để bọn họ được lợi nhiều nhất.
“Bệ hạ nghi ngờ chàng sâu nặng, dù chàng nhiều lần thoát được, khiến ông ta không tìm ra chứng cứ, nhưng ông ta
vẫn không buông lỏng cảnh giác. Có ông ta theo dõi sát sao, chàng hành động cũng bất tiện.” Thẩm Hi Hòa giải
thích rành mạch, “Khiến ông ta tin chàng không hề che giấu thực lực là tốt nhất. Hơn nữa, ông ta sẽ nghĩ người có
gia thế hùng mạnh như ta mà lại chấp nhận đánh cược cả cuộc đời mình thì hắn đã xác định chàng không có thể lực
gì đáng kể, từ đó mới gả cho chàng để dễ bề thao túng. Thế là ông ta sẽ bớt đề phòng chàng hơn trước nhiều.”
“Ta không cần nàng che giấu thực lực giúp ta!” Tiêu Hoa Ung thấp giọng nói, “Ta cũng không sợ trở mặt với bệ hạ,
trước giờ ta vẫn luôn che giấu chẳng qua là cho tiện hành động mà thôi. Nếu phải đánh đổi điều này bằng sự an
toàn của nàng thì ta thà không cần!”
“Điện hạ!” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng quát khe, “Đừng cư xử theo cảm tính.”
Tiêu Hoa Ung chợt nhìn nàng với vẻ phức tạp và bướng bỉnh: “Có phải nàng thấy ta thế này là tùy hứng làm càn,
không thể làm nên đại sự? Từ đầu chí cuối, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành người cai trị thiên hạ cả. Ta đã
chuẩn bị tinh thần không thể giải được chất độc trong người từ hai năm trước rồi. Ta bày mưu tính kể bấy lâu
chẳng qua là muốn đòi lại công bằng cho cuộc đời mình trước lúc ra đi mà thôi.”
Đúng vậy, trước khi gặp Thẩm Hi Hòa, hắn chưa từng có ý định trở thành Hoàng đế.
Hắn gầy dựng thế lực ngầm là để đề phòng ngộ nhỡ có ngày mình mất sớm thì còn có người giúp mình hoàn thành
nghĩa vụ phận làm con. Còn nếu hắn may mắn tìm được thuốc giải, đương nhiên không ai có thể khống chế được
hắn. Thống trị thiên hạ chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của hắn cả.
Từ ngày gặp gỡ Thẩm Hi Hòa, hắn mới bắt đầu nhúng tay vào triều đình từng bước một. Đây cũng là nguyên nhân
vì sao thể lực của hắn trong triều không quá hùng mạnh, mà Hữu Ninh đế cũng chưa bao giờ hoài nghi hắn. Vốn dĩ
hắn vẫn luôn án binh bất động, Hữu Ninh đế không dùng đi hoài nghi làm gì?
Nhưng Thẩm Hi Hòa lại muốn nắm giữ vị trí chủ nhân thiên hạ. Nàng muốn Tây Bắc được yên bình, muốn mình có
đủ quyền lực để phái một vị quan thật lòng yêu dân như con đến tiếp quản Tây Bắc, muốn Thẩm gia có thể rút lui
êm đẹp. Muốn vậy, nàng nhất định phải trở thành người đứng trên vạn người.
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung, trịnh trọng khẳng định: “Nhưng ta muốn.”
Tiêu Hoa Ung cứng đờ. Thẩm Hi Hòa lặp lại lần nữa: “Ta muốn có cả thiên hạ này.”
Đôi mắt đen láy của nàng sáng quắc, ẩn chứa vẻ quả quyết, không cho phép ai bác bỏ. Tiêu Hoa Ung không dám
nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn cụp mắt và nói: “Hóa ra ta chỉ là một quân cờ của nàng ư?“.
Vì kế hoạch của nàng mà ta phải đè nén tình ý của bản thân, phải phối hợp với nàng, phải làm những gì nàng muốn
ta làm, thậm chí bỏ qua an toàn của nàng, trơ mắt nhìn nàng bước vào hiểm nguy hay sao?
Nếu ta ngăn cản thì sẽ trở thành kẻ ngáng đường nàng hay sao?
Những lời cay đắng ấy quanh quẩn trong đầu, nhưng Tiêu Hoa Ung không nói ra.
Tiêu Hoa Ung đường đường một trang nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, có thể dọa cho Lục hoàng tử phải rời bỏ
hoàng cung vì mình, có thể uy hiếp Thập nhị hoàng tử Yến vương phải cung cung kính kính trước mặt mình, có thể
biến Tứ hoàng tử âm hiểm xảo trá thành “người đã chết” một cách dễ dàng.
Hữu Ninh đế anh minh là thế mà cũng bị Tiêu Hoa Ung đùa bỡn trong lòng bàn tay. Vương Chính từng là một
trong tam công, quyền thế lẫy lừng một thời, vậy mà cũng bị Tiêu Hoa Ung trục xuất khỏi Kinh đô. Hắn dễ dàng hô
mưa gọi gió, nhưng khi đứng trước mặt nàng lại yếu ớt vô cùng.
Lời hắn nói cùng với ánh mắt cố nén bị thương của hắn khiến Thẩm Hi Hòa không cách nào nói ra những lời cứng
rắn: “Điện hạ, ta chưa bao giờ xem chàng là quân cờ cả, chỉ là hai ta có quan điểm bất đồng về thời cuộc mà thôi.
Chúng ta đều là người có chủ kiến, nên khó mà thuyết phục lẫn nhau.”
“Quan điểm của hai chúng ta không bất đồng.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười chua chát, “Chẳng qua là… ta coi trọng
tình cảm, còn nàng lại đặt nặng lợi ích.”
Vì quan tâm đến nàng, lo lắng cho nàng mà hắn không dám để nàng mạo hiểm. Hắn xem nàng là thê tử, là người
trong lòng, nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng nàng không để tâm đến những điều đó, trong mắt nàng chỉ có lợi ích thiệt hơn, nàng không nhận thức được
rằng mình đã là thê tử của người ta, hoặc có thể là nàng không để tâm đến tình cảm của hắn.
Thẩm Hi Hòa chau mày, nàng đã xuống nước đến mức này mà Tiêu Hoa Ung vẫn ngoan cố như cũ. Trước khi
thành hôn, nàng đã bày tỏ rõ ràng thái độ của mình với hắn, cũng cho hắn biết mình là người thế nào, vậy mà giờ
hắn lại so đo rằng nàng vụ lợi?
“Điện hạ, đâu phải đến hôm nay chàng mới biết ta là người vụ lợi, cớ sao giờ lại chỉ trích ta một cách vô lý như
vậy?” Thẩm Hi Hòa bực bội hỏi.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười tự giễu: “Đúng thế, không phải đến hôm nay ta mới biết, ta không có quyền chỉ trích
nàng.”
Nói rồi, hắn nhìn nàng chăm chú, sau đó quay lưng bỏ đi.
Thẩm Hi Hòa dợm bước đuổi theo rồi khựng lại. Tiêu Hoa Ung ngừng bước bên cửa trong thoáng chốc nhưng rồi
nhanh chóng rảo bước đi mất hút.
“Thái tử phi…”
“Mặc xác hắn.” Thẩm Hi Hòa giận dữ quay về phòng ngủ.
Nàng rất hiếm khi nồi giận,phải nói là không ai có thể khiến nàng nổi giận.
Thường thì những kẻ khiêu khích nàng,chống đối nàng hoặc làm tại những người quan trọng đối với nàng sẽ bị nàng xem như đã
chết.
Bởi lẽ,nàng biết bọn họ chẳng còn sống được bao lâu,thành thử dù cho bọn họ có càn rỡ đến đâu,có ti tiện nhường nào,nàng vẫn
điềm nhiên như thường.
Lần gần nhất Thẩm Hi Hòa thật sự nổi giận là khi bị Linh Lung phản bội.Hiện tại,nàng biết mình lại giận rồi.