Tin tức Tây Bắc vương bị phục kích và mất tích gây rúng động bốn phương. Hữu Ninh đế lệnh cho Lương Châu
Tiết độ sử và Lũng Tây đạo Đô hộ dốc hết toàn
lực tìm kiếm, đồng thời âm thầm ra lệnh những quân doanh tiếp giáp với Đột Quyết phải theo dõi tình hình thật
sát sao, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Thẩm Hi Hòa thong thả đợi bọn họ điều tra, đến khi nào Kinh đô nhận được tin báo công tác điều tra không đạt
được kết quả gì, nàng sẽ thỉnh cầu Hữu Ninh đế cho phép mình tự đi tìm phụ thân.
“Sự tình huyên náo thế này, liệu Đột Quyết có thừa nước đục thả câu không?” Thẩm Hi Hòa biết Tiêu Hoa Ung đã
sắp xếp thỏa đáng nhưng vẫn muốn biết hắn có nhân. cơ hội này thúc đẩy chiến sự nổ ra hay không.
Hôm nay trong Tiêu Hoa Ung có vẻ ỉu xìu thiếu sức sống, còn nhìn nàng với vẻ trách móc, có lẽ là do chưa được
thỏa mãn dục vọng.
Thẩm Hi Hòa lườm hắn, chợt nghe được tiếng Đoản Mệnh kêu meo meo, nàng bèn vỗ tay, Đoản Mệnh lập tức chạy
ù vào phòng, lao thẳng đến chỗ nàng.
Thẩm Hi Hòa đưa cho nó mấy miếng thịt khô bày trên địa đặt gần đó. Nó sáng mắt lên, toàn giơ vuốt chộp lấy,
miệng há to, không ngờ Thẩm Hi Hòa lại nhét miếng thịt vào miệng Tiêu Hoa Ung.
“Meo?” Đoản Mệnh rít lên, xòe vuốt nhào về phía Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung chưa kịp bắt lấy nó, Thẩm Hi Hòa đã đè cổ nó lại. Đoản Mệnh nằm rạp dưới sàn, kêu meo meo hết
sức tủi thân, ánh mắt giận dỗi.
Thẩm Hi Hòa bể nó đến trước mặt Tiêu Hoa Ung: “Chàng thấy không?”
Được thê tử đút thịt khô cho, Tiêu Hoa Ung hớn hở nhai nhóp nhép, hai mắt vẫn nhìn nàng chăm chăm. Bỗng dưng
bị nàng hói bất thình lình, hắn ngớ người, không biết nàng đang nói gì.
“Dáng vẻ nó bây giờ giống hệt chàng lúc nãy” Thẩm Hi Hòa ấn nhẹ lên đầu Đoản Mệnh một cái.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung liếc nhìn Đoản Mệnh một chốc, sau đó không thể không nói thật: “Xấu hoắc”
“Meo.” Đoản Mệnh ghét nhất là bị người khác chê xấu, dường như nó hiểu được mấy chữ này, có lần Bộ Sơ Lâm
chế nó xấu còn bị nó cào cho mấy phát.
Biết mình bị Tiêu Hoa Ung chê, Đoản Mệnh vùng ra khỏi tay Thẩm Hi Hòa, lao vọt về phía Tiêu Hoa Ung, trông
như thể muốn liều mạng với hắn.
Người có võ nghệ cao cường như Tiêu Hoa Ung dĩ nhiên có thể dễ dàng tránh được, nhưng hắn vừa nhích người
theo phản xạ bỗng khựng lại giữa chừng rồi tránh sang hướng khác. Móng vuốt của Đoản Mệnh sượt qua cổ hắn,
để lại ba vết cào nho nhỏ.
“Bắc Thần!” Thẩm Hi Hòa tròn mắt, hối hả chạy tới. Thấy vết cào trên cổ Tiêu Hoa Ung hơi rớm máu, nàng vội hô
hoán, “Trân Châu, lấy thuốc trị thương đến đây!”
Tiêu Hoa Ung không thích có người hầu ở bên hầu hạ nên từ ngày thành hôn đến giờ, trừ lúc rửa mặt buổi sáng và
lúc dùng bữa, còn lại thì người hầu chỉ ở gian ngoài, chừa không gian riêng cho hắn và Thẩm Hi Hòa.
Trân Châu đang đợi ở gian ngoài, nghe tiếng Thẩm Hi Hòa gọi bàn tất tả chạy đi lấy rương thuốc rồi xem xét vết
thương cho Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung tránh đi: “Vết thương nhỏ ấy mà, không cần bận tâm”
“Phải xem thế nào đã chứ” Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt.
“Không cần đầu” Bình thường Tiêu Hoa Ung không bao giờ trái ý Thẩm Hi Hòa, nay lại không chịu nghe.
Trân Châu hết nhìn Thẩm Hi Hòa lại nhìn Tiêu Hoa Ung, hết sức khó xử. Nàng ta không dám không nghe lệnh
Thái tử phi, nhưng Thái tử điện hạ không chịu phối hợp thì nàng ta đành bó tay, không dám mạo phạm.
Thấy Trân Châu lúng túng, Thẩm Hi Hòa bèn cầm lấy thuốc trị thương rồi kéo Tiêu Hoa Ung lại, bắt hắn ngồi
xuống. Tiêu Hoa Ung ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt thoáng hiện vẻ đắc ý vì đã đạt được mục đích.
Thẩm Hi Hòa rất lo cho vết thương của hắn, nàng tận mắt chứng kiến Tiêu Hoa Ung né tránh Đoản Mệnh mà
không được nên không hề nghi ngờ rằng Tiêu Hoa Ung cố tình bị thương.
Vả lại, Đoản Mệnh là mèo của nàng, mà nguyên nhân cũng do nàng cố tình gọi nó vào phòng để trêu Tiêu Hoa Ung,
còn lấy thịt khô của nó đút cho Tiêu Hoa Ung nữa, thế nên Đoản Mệnh mới có ác ý với hắn. Nghĩ vậy, Thẩm Hi
Hòa không khói tự trách.
Nàng pha thuốc bột với nước rồi nhúng khăn vào trong đó, nhẹ nhàng rửa vết thương cho Tiêu Hoa Ung.
“Ai da.” Tiêu Hoa Ung xuýt xoa.
“Đau lắm à?” Thẩm Hi Hòa rụt tay lại, nhỏ nhẹ hỏi hắn, ánh mắt đầy lo lắng.
Trân Châu vội cúi đầu.
Thái tử điện hạ thật biết cách làm bộ làm tịch, vậy mà Thái tử phi cũng tin.
“Úi đau!” Lúc này Tiêu Hoa Ung chẳng màng đến khí phách nam nhi gì sất, chỉ cần thê tử xót xa thay mình là
được!
Giọng điệu than vãn đầy khoa trương của Tiêu Hoa Ung làm Trân Châu cúi gằm mặt thấp hơn nữa. Nàng ta sợ Thẩm Hi Hòa còn cần mình hướng dẫn chứ không thì chỉ muốn cáo lui ngay bây giờ.
Thân là nô tỳ, có lẽ đây không phải những lời nàng ta nên nghe!
Thẩm Hi Hòa vốn không thích người làm bộ làm tịch, nhưng dường như nàng không phát hiện được Tiêu Hoa Ung
đang ra vẻ.
Nghe Tiêu Hoa Ung than đau, nàng còn sốt ruột hỏi Trân Châu: “Có thuốc gì không đau không?”
Trân Châu:“..”
Nàng ta ngờ rằng người trước mặt không phải là chủ tử của mình!
Chủ tử đầu phải chưa bị thương bao giờ, không nói đâu xa, trước kia nàng cũng từng bị Đoản Mệnh cào, khi ấy
cũng dùng loại thuốc bột này, chẳng lẽ lại không biết vết thương cỡ đó có đau hay không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Trân Châu không dám nhiều lời. Thái tử điện hạ chỉ tỏ vẻ nhu nhược trước mặt chủ tử thế thôi
chứ với người khác thì hết sức tàn nhẫn, nàng ta nào dám đắc tội hắn.
Trân Châu tìm một lát rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa một hộp thuốc mỡ: “Thái tử phi hãy bôi thuốc này lên miệng vết
thương”
Thuốc mỡ bôi lên có cảm giác mát lạnh, Tiêu Hoa Ung không tiện giả vờ đau nữa, hắn lườm Trân Châu.
Trân Châu hoang mang.
Mãi đến khi rời khỏi nội điện, nàng ta vẫn không biết mình đã làm gì chọc giận Thái tử điện hạ. Nàng ta đều có
vạch trần hắn đâu?
“Thiên Viên, huynh nghĩ giúp ta xem ta đã làm sai chuyện gì?” Đến Đông cũng đã lâu, bọn Trân Châu dần quen
với đám Thiên Viên nên bắt đầu gọi thẳng tên.
Trân Châu thuật lại chuyện hôm nay cho Thiên Viên nghe.
Nghe xong, Thiên Viên thầm xem thường Thái tử điện hạ và nhìn Trân Châu bằng ánh mắt cảm thông: “Chúng ta
là tâm phúc, có đôi lúc không nên giỏi giang quán
Không nên giỏi giang quá?
Trân Châu ngẫm nghĩ một lát, mặt mày chợt cứng đờ.
Vậy ra lúc Thái tử phi hỏi nàng ta có thuốc gì giúp vết thương không đau, nàng ta nên báo là không có, để Thái tử
điện hạ tiếp tục làm nũng với Thái tử phi à?
Hắn… có thật là Thái tử không vậy?
Thái tử oai phong kiêu ngạo, đội trời đạp đất đâu rồi?
Thấy Trân Châu cạn lời, Thiên Viên nhìn nàng ta như muốn nói chuyện con con thế này chẳng đáng để ngạc nhiên,
sau đó quay lưng đi.
Đối với người đã chứng kiến muôn vàn về mặt của Thái tử điện hạ như hắn,chút chuyện vặt vãnh này quả thật chẳng đáng nhắc đến.
Ấy là do Thiên Viên còn chưa thấy bộ dạng của Thái tử điện hạ vào buổi chiều,chứ không thì hắn cũng phải trố mắt.
Sau khi bị mèo cào,Thái tử điện hạ làm như cổ đau đớn lắm,không xoay bình thường được,điệu bộ đi đứng trông hết sức kỳ quặc,
làm Thẩm Hi Hòa có muốn làm ngơ vết thương trên cổ hắn cũng không được,đặc biệt là lúc đi ngủ,vừa lên giường hắn liền nhào
qua,Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp chống cự,hắn đã rên rỉ:“Cô ta đau
quả.”