Việc tôi không ngờ đến còn có… Vào ngày thứ hai, khi Mỹ Mỹ làm tiệc tẩy trần cho tôi, Lý Đỗi Đỗi… thế nhưng lại uống say túy lúy.
Sự việc là thế này.
Vốn tôi đã quen với việc thức khuya và theo chế độ ngủ nghỉ bình thường của Bồi Bồi, chúng tôi nói chuyện đến tận giờ sáng mới ngủ. Lúc tỉnh dậy thì đã quá giờ trưa.
Vừa mở mắt, tôi theo thói quen đã nhìn di động, phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn và ảnh chụp ở chợ do Mỹ Mỹ gửi đến. Mỹ Mỹ nói, sáng hôm nay cô ấy và A Quý cùng ra sông bắt cá, thu hoạch rất tốt, số tiền bán được cũng không ít nên cô ấy tính mua chút đồ ăn về làm lẩu, coi như làm tiệc tẩy trần cho tôi.
Tôi còn chưa kịp cảm thán khả năng thích ứng siêu tốc của A Quý thì Mỹ Mỹ lại gửi qua một loạt ảnh.
Trong ảnh toàn là cảnh A Quý đứng bên quầy hàng trong chợ, tay cầm lỉnh kỉnh rất nhiều túi nilon.
Dù chỉ nhìn ảnh thôi nhưng tôi có thể tưởng tượng được sự phối hợp tuyệt vời giữa Mỹ Mỹ và A Quý ở chợ… Ừm, tuy khung cảnh phía sau có chút hỗn loạn nhưng lại rất mộc mạc chân thật.
Trong túi của A Quý có rất nhiều rau quả. Mỹ Mỹ hỏi, “Tôi và A Quý đã mua được nhiêu đây rồi, cô còn muốn ăn gì khác không để tôi mua.”
Một tấm lòng như thế sao tôi có thể từ chối, vì thế tôi nói mình muốn ăn lòng vịt, tiết vịt và nội tạng bò. Lúc tôi nhắn tin đã đánh thức Bồi Bồi bên cạnh, cô ấy không hề khách khí giành lấy điện thoại từ tay tôi, luyên thuyên nói một tràng, nhìn chung cô ấy toàn nhắn các loại thịt.
Khi cô ấy nhắn xong list đồ ăn, vừa muốn bỏ di động xuống, hai mắt bỗng sáng lên. Bồi Bồi quay đầu nhìn chằm chằm tôi, “Tiểu Tín lần này có thể quay lại công lớn thuộc về anh tôi, Lý Đỗi Đỗi. Mỹ Mỹ bữa tiệc này cô cũng mời anh ấy đi.”
Mỹ Mỹ cũng vô cùng sảng khoái đáp ứng, “Được đó, vậy nhờ Tiểu Tín thông báo một tiếng với Lý Đỗi Đỗi nhé”. Khi tôi đang muốn từ chối thì bên kia đã nhanh chóng gửi đến một đoạn ghi âm, “Di động sắp hết pin rồi đừng nhắn tin nữa, tôi tiếp tục đi mua đồ ăn đây.”
Sau đó cô ấy gửi đến một sticker hình con chó mặt vàng với nụ cười mỉm quỉ dị.
Tiếp đến giao diện chat chìm vào im lặng.
Tôi hết nhìn di động rồi quay sang nhìn Bồi Bồi, người đang há miệng ngáp, “Hai người cùng ngủ trong quan tài quả là chật chội. Tớ nướng thêm chút nữa đây. Cậu đi mời anh tớ đi, mau lên”. Cô ấy vừa nói vừa đẩy tôi ra khỏi cửa.
Bị đuổi ra khỏi cửa, tôi đứng bên ngoài phòng Bồi Bồi nhìn nơi vốn gọi là nhà của mình nay đã bị hư hại đến không rõ hình dạng. Cánh cửa sắt cũ kĩ bị cây xà nhà đâm thủng một lỗ, gió không ngừng luồn vào khiến cửa không ngừng lắc lư, phát ra những tiếng chi nha, tựa như đang cười nhạo sự ngây ngốc của tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cuốc bộ xuống tầng lầu và đứng trước phòng Lý Đỗi Đỗi.
Tôi đứng đó chần chừ rất lâu, sau những chuyện nghe được đêm hôm qua, tôi đang xem xét mình có nên xé bỏ lớp màn ngăn cách giữa mình và Lý Đỗi Đỗi hay không.
Có những chuyện dù biết rõ nhưng vẫn để yên sẽ không sao, cả hai đều có thể qua được ngày tháng. Nhưng một khi đã làm rõ rồi, hoặc sẽ được một khởi đầu mới hoặc sẽ càng tồi tệ hơn.
Hơn nữa, như Bồi Bồi đã hỏi tôi đêm qua, giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi còn tồn tại rất nhiều vấn đề, những thứ không thể biến mất chỉ vì một câu “em thích anh” nếu chúng tôi ở bên nhau. Chúng vẫn hiện diện, còn tôi lại chưa nghĩ thông suốt.
Còn cả tuổi thọ của tôi cùng đặc trưng của hắn…
Khi tôi đang đau đầu nhức óc đứng trầm tư trước cửa phòng Lý Đỗi Đỗi, từ phía sau bỗng có một đệm thịt mềm mềm giẫm lên cổ. Tuy nói là đệm thịt nhưng lực lại không hề nhỏ, kèm theo đó là câu nói cố tình kéo dài của Hắc Cẩu, “Đm.”
Thế là đầu tôi đâm sầm vào cửa phòng Lý Đỗi Đỗi tạo nên một tiếng “Rầm”, so với gõ cửa thì giống như đang điên cuồng nhấn chuông hơn. Dư âm của tiếng động đó truyền từ trán ra tận sau ót, khiến toàn thân tôi bị chấn động đến tê dại.
Tôi ôm lấy trán ngồi xổm dưới đất không đứng dậy nổi.
Ngược lại con Hắc Cẩu kia vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống, sau đó dùng chiếc đuôi đen sì của mình, mang theo sự tức giận vả vào mặt tôi.
“Chủ nhân của ông đời này thật xúi quẩy mới gặp phải cô!”, Hắc Cẩu đứng trước mặt tôi mắng, “Cái thứ gà nhép như cô sống trên đời không thấy lãng phí cơm gạo à? Khiến cho ông đây còn chẳng có đồ để ăn! Đmm!”
Trên thế giới này vẫn còn tỷ người khác đang lãng phí tài nguyên mà…
Tôi chưa kịp nói câu phản bác trên thì đột nhiên cửa phòng Lý Đỗi Đỗi ở phía sau bị đẩy ra, trùng hợp tôi lại đang ngồi dựa lưng ở đó. Chính vì thế tôi bị hắn ta vô tình dùng cửa đẩy ngã. Gương mặt tôi nện thẳng xuống sàn, trán một lần nữa bị đập đau điếng.
Tôi không nói gì được, chỉ có thể ôm lấy mặt nằm dài trên đất.
Mọi tâm tình thiếu nữ khi nãy vào giờ phút này đều đã biến thành cát bụi không đáng nhắc đến nữa.
“Con mèo này của anh…”, tôi cố gắng nhịn đau, lật người nằm ngửa trên đất nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Đem hầm quách đi cho rồi.”
Lý Đỗi Đỗi liếc Hắc Cẩu một cái, chớp mắt nó dẹp ngay bộ dáng kênh kiệu, cả người nó run lên, sau đó nhanh chóng chuồn vào trong phòng.
Tôi ôm lấy trán, chật vật ngồi dậy, “Đối với anh nó là tình yêu đích thực nên tôi biết anh không nỡ. Thế thì cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ hầm nó.”
“Tình yêu đích thực của tôi?”, Lý Đỗi Đỗi nâng gọng kính, đôi mắt khẽ híp lại, “Là Hắc Cẩu?”
“Đúng vậy, lúc trước không phải chỉ khi được tình yêu đích thực hôn anh mới… biến lại thành người sao”. Nói đến đây tôi có chút phiền muộn, “Tôi chẳng ăn thua gì, nhưng khi Hắc Cẩu vừa liếm anh không phải anh liền biến trở lại sao?”
Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi nửa ngày như thể tôi vừa kể một câu chuyện cười.
Nhưng hắn lại chẳng hề thấy buồn cười.
Sau hồi lâu, hắn hít sâu vào một hơi rồi quay đầu đi, thở ra một hơi thật dài rồi lại nhanh chóng hít sâu vào lần nữa. Khi tâm tình dường như đã bình ổn trở lại, hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc nhìn vết sưng tấy trên trán của tôi. Đừng nói là đỡ dậy, ngay cả một ngón tay hắn còn không chìa ra, “Mới về có một ngày, cô lại có chuyện phiền phức gì đến tìm tôi nữa?”
So với khi nãy, giọng điệu của hắn lúc này dường như có phần gắt gỏng.
Tôi nuốt nước bọt, phát hiện bản thân… đã quen thuộc hơn với Lý Đỗi Đỗi như thế này.
Đại khái trong nội tâm tôi cũng đang nuôi một chú chó.
Tôi phủi phủi mông tự đứng dậy, “Mỹ Mỹ muốn tôi nói với anh tối nay cô ấy mời mọi người ăn lẩu.”
“Tiền nhà trả hết chưa mà mời ăn lẩu, tôi có cho phép à?”
Tôi nhìn hắn, “Không phải là tôi đang xin phép đây sao?”
Hắn nhìn tôi, qua hồi lâu lại hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong và chỉ để lại câu, “Cấm ăn uống trong nhà.”
Chính bởi câu nói này của hắn và vì chúng tôi cũng không thể ăn trên sân thượng bị phá tan hoang, nên buổi tối đành xuống dưới sân trước chung cư nấu lẩu.
Khi vừa bắt đầu, mọi người đều nghiêm túc ngồi ăn, hết nhúng lòng bò rồi nhúng lòng vịt, nồi lẩu đầy dầu cay xé khiến mặt ai nấy đều đỏ bừng. Ăn chưa được bao lâu, Vu Thiệu và người sói nhỏ liền bê ra mấy két bia lớn ra.
Sau đó… cục diện bắt đầu không thể khống chế được.
Chiến sĩ đầu tiên gục ngã chính là lão vu bà. Nguyên do không phải vì ông ta uống say mà là vì cười nhạo Bồi Bồi và Lý Đỗi Đỗi không dám bỏ tỏi vào chén nước chấm nên bị Bồi Bồi đấm cho một quyền ngất xỉu. Những người còn lại… đều uống rất “nghiêm túc”.
Người sói nhỏ thấy có thể uống bia lập tức uống cạn hai ly, sau đó nó liền biến lại nguyên hình và tru lên.
Chính vì thế Lý Đỗi Đỗi đã cột nó lại rồi ném sang một bên, cạnh cậu thiếu niên ngoài hành tinh mới dọn đến.
Cậu thiếu niên người ngoài hành tinh kia tên Tiểu Gia, vì lúc nào cậu ta cũng tự xưng như thế. Cậu ta cũng không nói cho người khác biết mình tên gì, cho nên mọi người cứ thế mà gọi A Tiểu… Bởi việc kêu “Gia” là không thể, đời này với mấy phi nhân loại kia lại càng không.
Cậu ta do hậu bối của nhà Vu Thiệu dẫn đến Trùng Khánh, nhờ Vu Thiệu chăm sóc. Chính vì thế Vu Thiệu đành cho cậu ta sống ở chung cư. Nhưng không ngờ đến, cái tên A Tiểu này có sở trường gây họa và thích vượt ngục. Tuy mỗi lần sau khi ra ngoài gây họa đều bị Lý Đỗi Đỗi khống chế bắt nhốt nhưng chưa đến hai ngày là cậu ta có thể thoát ra khỏi phòng giam ở Hiệp hội. Kì lạ là sau đó cậu ta không chạy đi thành phố khác hay nơi nào đó mà lại quay về tòa chung cư này.
Dùng lời của cậu ta diễn đạt thì, “Tiểu Gia đã đóng tiền nhà rồi, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Những gì cậu ta nói vô cùng có lý.
Nhưng hành động này chẳng khác gì đang thị uy với Lý Đỗi Đỗi, còn rất nghiêm túc mà thị uy...
Thật sự hết cách với cậu ta, không biết làm cách nào cậu ta thoát ra khỏi Hiệp hội, cho nên bây giờ dù Lý Đỗi Đỗi bắt được cậu ta cũng không thèm mang về đó mà chỉ trói ở dưới lầu, sinh hoạt trong một phạm vi nhất định.
A Tiểu không có sở thích gì khác ngoài ăn uống, giống hệt như Kim Hoa nữ thần. Nhưng nữ thần chỉ ăn như điên khi tỉnh dậy, còn cậu ta khi đói sẽ ăn rất nhiều, cực nhiều, chẳng khác gì một con cá voi. Đối với cậu ta, không hình phạt nào khắc nghiệt hơn việc bị bỏ đói.
Cho nên…
Hiện tại chúng tôi đều tập trung ra ngoài ăn lẩu, Lý Đỗi Đỗi đem trói cậu ta ở khoảng đất trống gần đó, để cậu ta tiếp tục gào rú trong lúc chúng tôi ăn.
Nếu ai không biết còn sẽ cho rằng Lý Đỗi Đỗi đang dụng khổ hình với cậu ta.
Nhưng nghe tiếng tru ấy, Lý Đỗi Đỗi lại ăn rất ngon lành, tựa như một bạo quân đang thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Tôi từ tận đáy lòng cảm thấy, trong tim những phi nhân loại thật sự đều tồn tại một ác ma mà chỉ cần có một kẻ hỡ nhỏ đều có thể lẻn ra ngoài.
Ban đầu khi nghe cậu ta gào rú khiến tôi cũng không ăn nhiều được, nhưng kể từ lúc người sói nhỏ uống say, một người một sói bị trói một bên tru tréo, lúc trầm lúc bổng, hệt như đang hát, tôi cũng đã dần dần thích ứng được.
Tôi thảnh thơi ăn lẩu và nhìn mọi người uống rượu.
Sau đó, khi Bồi Bồi và Vệ Vô Thường đều uống say, họ bắt đầu thi vật tay. Hai người dùng lực, nín thở đến độ cả mặt đỏ cả lên, sau đó lại tiếp tục ra sức, cuối cùng bắt đầu la lớn, dường như làm vậy để tăng thêm sức mạnh. Bọn họ cứ thế ngồi một góc bàn đấu sức.
Màn hợp xướng thứ hai của bữa tiệc lẩu từ đó xuất hiện.
Trong khung cảnh ồn ào như thế, những tạp âm xung quanh đều biến thành nhạc nền và tôi ăn lẩu càng bình tĩnh hơn.
Qua một lúc lâu, Mỹ Mỹ đã say tí bỉ, cô ấy tựa vào lòng A Quý, khác hoàn toàn với nhóm hợp xướng người kia, bọn họ bắt đầu màn đối thoại đầy tình tứ, “Anh đã phải chịu khổ nhiều rồi.”
“Em cũng vậy.”
“Bị cắt đôi chiếc đuôi nhất định rất đau.”
“Em nhất định cũng cảm thấy như thế.”
Mẹ nó…
Không biết vì sao, nếu ngày trước tôi từng vì câu chuyện của họ mà đau như xé gan xé ruột, thì giờ phút này lại cảm thấy rùng mình.
Tôi cầm chén bước đến bên cạnh Vu Thiệu đáng yêu, nhưng không ngờ tới, khi tôi vừa ngồi xuống, Vu Thiệu đã đưa một tay ra trực tiếp quấn quanh eo tôi. Nó ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng nhìn tôi nói, “Chị gái nhỏ ơi, cho em sờ mông được không?”
Cả người tôi nhất thời hóa đá, sau đó cánh tay bị ai đó hung bạo kéo giật lại khiến lưng tôi dán chặt lên một lồng ngực lạnh lẽo.
Khi tôi chưa kịp xoay đầu lại, Lý Đỗi Đỗi đã kéo tôi rời khỏi bữa tiệc lẩu hỗn loạn.
Hắn không nói gì, chỉ kéo tôi đi về phòng của hắn, mở cửa, bước vào, đóng cửa, khóa lại…
Hả?
Chờ chút?
Tôi hoảng hốt nhìn ra đằng sau thì thấy Lý Đỗi Đỗi đã gài cả khóa chống trộm lên.
Anh gài cả khóa chống trộm làm gì?
Tôi ngẩng đầu và lập tức cảm nhận được hơi thở của Lý Đỗi Đỗi đang phả vào trán.
“Tô Tiểu Tín.”
Khi hắn vừa mở miệng thì tôi đã ngửi thấy toàn mùi rượu.
Tôi đẩy ngực hắn để hắn cách xa mình ra một chút. Lúc này tôi mới thấy hai má hắn vì hơi men đã hơi ửng hồng, khác xa với vẻ trắng bệch và lạnh lẽo thường ngày. Gọng kính vàng ngày thường chưa từng rời khỏi vị trí nay đã trễ xuống sống mũi, mang theo vài phần quyến rũ lười nhác.
“Em hãy hôn tôi thêm lần nữa đi."
Hả?
Cái gì?
Chờ chút!
Anh nói cái gì cơ?
Phi nhân loại các người không có thói quen ép uống như nhân loại hả! Vì sao hết người này đến người khác lại uống say đến nông nỗi này chứ?