Lý Trư Trư đồng ý dẫn tôi ra khỏi đây, song bằng cách nào thì vẫn còn là một ẩn số.
Hắn nhìn quanh căn phòng rồi bất ngờ ngẩng đầu nhìn tôi, “Tô Tiểu Tín, cô có thể vẽ pháp trận không?”
Tôi suy nghĩ một chút, “Tôi có thấy anh với Hắc Cẩu vẽ qua, cũng nhớ mang máng hình dạng.”
“Ừ”, hắn tựa hồ phát hiện tôi rốt cuộc cũng có chút hữu ích, hơi vừa lòng gật đầu, “Nào, tôi vừa nói cô vừa vẽ, cô đeo chiếc nhẫn của tôi vào, cho dù cô chỉ là một nhân loại không chút căn cơ, chỉ cần mượn pháp khí này của tôi vẽ pháp trận thì ít nhiều cũng sẽ có chút sức mạnh”. Hắn nghiền ngẫm một chút, “Tuy tôi không biết nó sẽ đưa tôi và cô đến chỗ nào nhưng còn tốt hơn bị giam cầm ở đây.”
Tôi nghe ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng có chút thấp thỏm, “Đưa đến nơi nào cũng không biết sao? Vậy chi bằng… anh dùng chiếc nhẫn rồi tự vẽ luôn đi.”
Lý Trư Trư chán ghét liếc tôi một cái, “Thời gian vẽ pháp trận có hạn, từ lúc đặt bút xuống đến lúc hoàn thành không được vượt quá giây.”
Rồi, tôi đã hiểu. Đó là lý do vì sao Hắc Cẩu có thể vẽ, bởi nó là mèo thân thể linh hoạt nhanh nhẹn. Còn Lý Trư Trư không thể vẽ do hắn là heo.
Tôi không dám nhiều lời nữa, “Anh trước cứ dạy tôi vẽ thế nào, tôi sẽ vẽ tay trước, đợi khi nào thành thục rồi mới chính thức làm."
Lý Trư Trư cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục cạnh khóe tôi, hắn bốn chân đứng trên đất bên cạnh tôi, biểu hiện chẳng khác gì một vị giáo sư nghiêm khắc nói, “Trước tiên vẽ một hình tròn, sau là ngôi sao năm cánh, tiếp là một tam giác… Thứ tự sai rồi… Cô nên nhớ, thứ tự tuyệt đối không thể nhầm lẫn, nếu không sẽ đi đến một nơi sai be bét. Cuối cùng ở giữa vẽ thêm một hình tam giác nhỏ, trên đỉnh tam giác đó lại vẽ thêm một hình tròn.”
Tôi tập vẽ theo lời hắn chỉ hai lần, thật hiếm khi hắn bày ra bộ dáng vừa lòng với biểu hiện của tôi, “Xem ra cô không phải hoàn toàn vô dụng”. Hắn chỉ chỉ bên cạnh, “Mau đeo chiếc nhẫn vào rồi vẽ, vẽ xong đến đứng ở giữa vòng tròn, nghĩ đến nơi mình muốn đến. Tuy sức mạnh của pháp trận sẽ có chút yếu, không thể mang chúng ta đến chính xác nơi cần đến nhưng chỉ cần đúng phương hướng là được.”
Tôi gật đầu như giã tỏi, sau đó đeo chiếc nhẫn của Lý Đỗi Đỗi vào ngón trỏ.
Chiếc nhẫn của hắn so với ngon tay của tôi rất rộng, vì thế tôi phải lấy thêm ngón cái ép chặt nó vào rồi mới bắt đầu vẽ pháp trận.
“Đừng vẽ sai thứ tự…”, hắn đứng bên cạnh nhắc nhở tôi, chính vào giờ phút này, “rầm” một tiếng, cánh cửa bất ngờ bị mở toang một cách thô bạo.
Jiji-chan dẫn theo một đám phi nhân loại đứng ở cửa, “Tiểu Tín, những người này đều đến nhìn cô vẽ này… Ơ? Cô đang làm gì vậy?”
Tôi vừa ngẩng đầu liền trông thấy một đám lúc nhúc phi nhân loại đứng ở cửa. Lúc đó mặt tôi bị dọa trắng bệch, tuyến thượng thận bất chợt hoạt động mạnh khiến mồ hôi lạnh chảy đầy dọc hai thái dương.
Vào thời khắc này, khi đầu óc tôi nhất thời lâm vào tình trạng trống rỗng, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng đếm ngược của Lý Đỗi Đỗi, “Sáu, năm, bốn…”
Nếu việc vẽ pháp trận bị đám phi nhân loại kia phát hiện, không chỉ mình tôi mà ngay cả mạng Lý Trư Trư chắc cũng không giữ nổi.
Tôi nhìn chằm chằm Jiji-chan, ngón cái ép chặt vào chiếc nhẫn trên ngón trỏ dường như đang run rẩy. Tôi nhanh chóng vẽ trên đất pháp trận phức tạp với những hình tam giác, ngôi sao năm cánh cùng hình tròn chồng lên nhau.
“Ba, hai, …”
Cuối cùng là hình tròn… Không đúng bên trong hình tròn còn có một hình tam giác. Khi vừa vẽ xong hình tròn tôi mới bất chợt nhớ đến chuyện này nên nhanh chóng vẽ bừa vào một hình tam giác.
Một.
Pháp trận đã vẽ xong, tôi nhanh chóng tiến vào giữa pháp trận. Nó lập tức tỏa ra ánh sáng vàng kim mà thường ngày Lý Đỗi Đỗi lúc dùng vẫn hay có. Tuy ánh sáng nhạt hơn nhưng cũng đủ chiếu sáng những đôi mắt của đám phi nhân loại bên ngoài.
Ai nấy đều mở trừng mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi. Đôi mắt chúng đen tối âm u chẳng khác gì những con thú. Việc thấy mình như lạc giữa bầy sói khiến tôi không khỏi rét lạnh trong lòng.
Jiji-chan là người kinh ngạc nhất nhưng cũng là người phản ứng nhanh nhất. Đuôi rắn của cô ta lập tức quét qua hòng quấn lấy chân tôi. Thật ra tôi cũng cảm nhận được làn gió tạo ra khi đuôi cô ta quét đến nhưng vào khoảnh khắc chiếc đuôi lạnh lẽo kia chạm vào da thịt ánh sáng vàng kim đã sáng rực lên. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, sau đó phía trước là một mảng trắng toát đến nhức mắt.
Chớp mắt cảm giác mất trọng lực xuất hiện. Tôi bất ngờ từ trong không trung rơi xuống nhưng thứ tiếp xúc không phải là mặt đất. Thứ ngón chân phải tôi chạm trúng lại là một tảng đá trơn láng mà sắc nhọn.
“Á!”, tôi thét lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, khiến đầu gối phải va đập mạnh vào tảng đá cứng kia.
Ban đầu tôi chỉ cảm nhận được sự va đập chứ không hề cảm thấy đau. Nhưng sau một lúc khi sự tê dại không còn, tôi mới chân chính cảm nhận được sự đau đớn như toàn thân bị hàng trăm con kiến đục khoét vào xương cốt. Song lúc này tôi không kêu la mà cố gắng cắn chắn răng chịu đựng, đợi cho cơn đau đó qua đi.
Đến tận lúc cơn đau đó đỡ hơn đôi chút, những cảm giác khác mới dần dần hồi phục. Tôi biết mình đang nằm ngửa trong một đầm nước nông, vừa ẩm ướt lại vừa lầy lội. Trong đầm chứa đầy bùn đất và vô số những viên đá sắc nhọn. Ban nãy chắc tôi đã quỳ lên một trong số chúng.
Nhưng tôi không biết rốt cuộc vết thương đó nặng nhẹ ra sao, bởi vì xung quanh tối om như hũ nút, giơ tay còn không thấy rõ năm ngón. Trên mặt đất bây giờ là mảng nước lầy lội cùng bùn nhão, tôi thậm chí còn không biết đầu gối có chảy máu hay không.
Nỗi kinh sợ bị bóng tối bao trùm nhất thời như thủy triều trào dâng, “Lý Đỗi Đỗi…”. Tôi hoang mang, không ngừng gọi tên hắn, “Lý Đỗi Đỗi? Lý Đỗi Đỗi!”
“Tôi vẫn chưa chết… cô la lối cái gì?”
Giọng của hắn có chút thều thào, tôi liền nghĩ đến khi nãy lúc rơi xuống hình như không nghe thấy giọng hắn. Tôi sợ hãi hỏi, “Anh sao rồi? Có bị thương không? Đầu không bị đập trúng vào đâu chứ?”
“Bị va đập chút nhưng không sao”, thanh sắc hắn đều đều, rất nhanh từ trong sự yếu đuối khôi phục lại sự bình tĩnh.
Tôi nghe thấy tiếng hắn đứng dậy, tiếng móng chân giẫm lên bùn tạo lên những tiếng bình bịch. Sau đó hắn lắc mình một cái để giũ sạch bùn đất trên người.
Theo hướng âm thanh cùng những giọt bùn đất hắn giũ ra, tôi phán đoán được phương hướng của hắn, đồng thời cũng biết được hắn cách mình không xa. Xác định được điều này, tôi tạm thời an tâm ít nhiều.
Cũng may không phải chỉ mình mình rơi vào hoàn cảnh này, quả thật là trong họa có phúc.
Tuy thế đối với người phải cùng tôi rơi xuống đây thật sự không phải là chuyện gì may mắn.
“Pháp trận đưa chúng ta đến đâu vậy?”, tôi cũng cố gắng giữ bình tĩnh hỏi hắn, “Khi nãy hình như tôi đã vẽ nhầm thứ tự hai hình cuối rồi.”
“Tôi không biết”, Lý Đỗi Đỗi dường như cũng dựa theo tiếng nói để xác định phương hướng của tôi. Tiếng móng chân cạch cạch của hắn tiến về phía này, “Nhẫn tôi đâu, đưa cho tôi, tôi có thể khiến nó phát sáng để soi đường.”
Tôi sờ sờ ngón trỏ, tim nhất thời ngừng đập. Khi nãy lúc rơi xuống, do nhẫn của Lý Đỗi Đỗi to hơn ngón tay tôi nên không biết nó đã rơi ở chỗ nào rồi.
Tôi nhanh chóng mò mẫm khu vực đầm nước xung quanh mình, “Nhẫn của anh quá lớn so với tôi, ban nãy không chú ý đã để vuột mất rồi. Để tôi tìm xem…”. Tôi cố gắng thật bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn, vừa tự trách lại vừa hổ thẹn. Nếu thật sự làm mất nhẫn của Lý Đỗi Đỗi thì…
“Đừng hoảng”, vào giờ phút này hắn lại không hề châm chọc tôi, “Tôi có thể cảm nhận được pháp khí đang ở đây. Tuy xung quanh rất tối nhưng từ từ tìm chắc chắn sẽ tìm ra.”
Sự dịu dàng của Lý Đỗi Đỗi hiện tại khiến sống mũi tôi có chút cay, nhưng tôi biết rõ đây không phải là thời điểm để khóc lóc.
Tôi cố gắng áp chế cơn đau nơi đầu gối cùng cảm xúc trong lòng, bình tĩnh mò mẫm trong vũng nước bên cạnh. Tiếng móng của Lý Đỗi Đỗi cũng dần dần tiến gần hơn về phía tôi.
“Tôi tìm thấy rồi”. Hắn nói, sau đó một tiếng cạch khe khẽ vang lên. Móng chân hắn như chọc thẳng vào chiếc nhẫn đang nằm trong đầm nước. Sau đó chiếc nhẫn tỏa ra một tầng ánh sáng chói lọi như mặt trời, xua tan bóng tối xung quanh.
Tôi phút chốc có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Đây dường như là một hang động dưới lòng đất, Lý Trư Trư đứng bên cạnh tôi, tuy hắn rất nhỏ bé song ánh sáng tỏa ra từ chiếc nhẫn khiến bóng hắn phản chiếu lên vách động, do đó lại trông vô cùng cao lớn và dũng mãnh.
“Lý… Lý Đỗi Đỗi…”
Hắn nhìn tôi, sau đó hai mắt nhất thời mở lớn.
Tròng mắt đen láy của hắn phản chiếu gương mặt tôi. Tôi bây giờ mặt đầy máu và bùn đất, tóc tai toàn thân cũng toàn bụi, trông vô cùng thê thảm.
Thuận theo ánh mắt đầy hoảng hốt của hắn, tôi từ từ nhìn xuống đầu gối mình. Lập tức tôi liền thấy phần vải nơi đó đã bị đá quẹt rách bươm, vết thương trên đầu gối tuy dính đầy bùn nhưng máu tươi vẫn theo đó chảy dọc xuống bắp chân rồi xuống vũng nước. Dòng máu đỏ cứ thế loang ra và chảy thẳng đến tận móng chân của hắn.
Hắn ngây ngốc nhìn tôi, “Tô Tiểu Tín…”
Từ giọng nói ban nãy của Lý Đỗi Đỗi, người trước giờ chưa từng hoảng loạn một phút giây, tôi nghe ra được sự căng thẳng và hoang mang.
Tôi cũng bị chính dòng máu đang chảy ra như suối của mình dọa cho một trận. Tôi hoảng hốt, hết nhìn nó rồi lại nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Lý Đỗi Đỗi, tôi… có phải tôi sẽ bị virus trong nước ở dưới này nhiễm vào thân thể, sau đó… sau đó sẽ chết không?”
Khi hỏi đến câu cuối, tôi đã không kiềm chế được mà mang theo tiếng nức nở.
Lý Đỗi Đỗi cũng nhìn tôi, dường như bản thân hắn cũng bị dọa đến quên cả cử động.
Hắn ta dường như đang sợ hãi, mà nỗi sợ này so với tôi… càng lớn hơn.