Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến tối Lý Đỗi Đỗi đã quay lại, không vì chuyện gì khác chỉ vì hắn đến giờ làm việc rồi.

Cả ngày nay tôi ngồi lì trên sofa trong phòng hắn không có chuyện gì làm. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ăn tối xong, đang cảm thấy có chút căng da bụng chùng da mắt thì bóng đèn neon trong phòng hắn được bật lên. Hiệp hội bắt đầu một ngày làm việc mới.

Lý Đỗi Đỗi với bộ dáng tây trang giày da bước vào văn phòng, hắn híp mắt nhìn tôi khiến tôi lập tức ngồi dậy ngay ngắn. Phía sau hắn là những nhân viên cấp dưới, các hồ sơ không ngừng được đặt lên bàn.

Có người để hồ sơ xong liền rời khỏi. Một người trông có vẻ là thư kí đang đứng bên cạnh bàn của hắn, cô ấy đang muốn báo cáo gì đó nhưng khi quay đầu nhìn thấy tôi liền ngậm miệng không nói nữa.

Lý Đỗi Đỗi liếc sang nhìn tôi, tôi liền biết điều nâng hai tay lên bịt tai mình lại, nhưng trò trẻ con này sao có thể hoàn toàn ngăn cản âm thanh chứ? Mấy người bọn họ thừa biết điều đó, tôi chắc lại phải quay về phòng giam rồi.

Ngay khi vừa muốn giữ lại chút tôn nghiêm, một mình rời khỏi đó thì Lý Đỗi Đỗi đã cúi đầu nhìn những sấp văn kiện trong tay, như không có gì xảy ra nói, “Cô cứ nói đi, có chuyện gì?”

Được sự cho phép của Lý Đỗi Đỗi, cô thư ký cũng không ngại sự có mặt của tôi làm trễ nãi thời gian mà trực tiếp báo cáo, “Sáng sớm hôm qua, ở gần khu Bia Giải Phóng dường như có xuất hiện phép thuật, tạo ra một tiếng động vô cùng lớn, năng lượng của nó tỏa ra có thể đạt đến mức A. Tuy không gây thương tổn gì đến con người nhưng đã khiến cư dân xung quanh chú ý. Bên chính quyền giải thích do công trường đang thi công nên mới tạm thời xóa bỏ sự nghi ngờ của họ.”

Lý Đỗi Đỗi ngồi xuống ghế hỏi, “Nguyên nhân là gì?”

“Trước mắt chúng tôi vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân. Xung quanh hiện trường có camera giám sát, chúng tôi đã thu lại sự việc xảy ra lúc đó rồi”. Nói xong cô thư ký nhanh nhẹn đi đến chiếc máy chiếu đặt trước sofa.

Để không làm phiền đến cô ấy, tôi liền đi ra phía sau sofa đứng. Cô ấy gật đầu, cảm ơn sự phối hợp của tôi.

Khi máy chiếu mở lên, cô ấy bấm chiếc điều khiển từ xa một cái, trên tường liền xuất hiện một đoạn băng ghi hình cắt từ camera giám sát.

Đó là cảnh những căn nhà cũ kĩ ở Sơn Thành, tuy chúng có cũ nát thật nhưng vẫn còn chắc chắn. Cảnh vật rất yên tĩnh, nếu như không có những chiếc lá đang phất phơ trong gió thì đây chẳng khác gì một bức hình chụp.

Tôi quay đầu liền thấy Lý Đỗi Đỗi và cô thư ký kia nhìn vào đó rất nhập thần. Chẳng lẽ…. chỉ có mình tôi là bị mù thôi sao?

Tôi dụi dụi mắt, bất chợt nghe Lý Đỗi Đỗi nói, “Dừng lại.”

Cô thư ký dừng đoạn phim, lúc này những chiếc lá đã không còn đong đưa nữa, tôi biết đây mới đích thị là một tấm hình. Lý Đỗi Đỗi ngồi sau bàn làm việc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và trầm trọng, “Trực tiếp tua nhanh đến khúc đó đi.”

“Vâng”, thư ký đáp xong liền dùng tốc độ x tua tới.

Tôi, “….”

Thì ra họ cũng không nhìn thấy gì! Vậy cái bộ dạng nghiêm túc khi nãy là đang diễn cho tôi xem sao?

Tôi thầm trợn mắt với hai người họ.

“Dừng lại, lùi về trước hai giây”, Lý Đỗi Đỗi nói, “Lùi, lùi nữa”. Theo từng mệnh lệnh của hắn, băng ghi hình lùi lại giây. Trong khoảng giây đó, tôi nhìn thấy trên nóc tòa nhà có hai bóng hình màu đen, hai chiếc bóng đó bay nhanh như chớp, lúc quấn chặt vào nhau lúc lại rời ra, khiến người ta không tài nào nhìn rõ được đó là gì.

“Tiếp tục lùi, chậm một chút.”

Băng ghi hình được lùi thêm về trước đó giây, dùng tốc độ cực chậm mà phát. Lần này, tôi đã có thể nhìn rõ, đó là hai người đang đánh nhau trên nóc các tòa nhà, tuy đã phát chậm lại gấp mấy chục lần, những chiếc lá đong đưa cũng chậm đến mức như vào chiều không gian khác, song động tác của hai người kia vẫn nhanh đến độ không nhìn ra.

Khi thời gian xem đoạn ghi hình càng ngày càng lâu, tôi bất chợt nhận ra… một trong hai cái bóng đen kia… dường như có chút quen thuộc.

“Á…”, tôi không kiềm được than một tiếng, “Không dám tin…”

Tình yêu không dám tin của tôi….

Tôi lập tức bụm miệng lại, quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, nhưng không kịp phòng bị đã nhìn phải ánh mắt âm trầm của hắn.

Song ánh mắt ấy không dành cho tôi, cũng không phải dành cho tình yêu không dám tin của tôi, hắn ta là đang nhìn chăm chăm vào người đang đánh nhau với anh ấy.

Thân ảnh người kia rất mờ ảo, nhưng lại thấy được lờ mờ một vệt màu đỏ ở trước ngực anh ta, nó giống như… một chiếc khăn nhét vào túi váo vét.

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc nhìn không nói. Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh nhất thời giảm xuống mạnh, đúng, là giảm xuống, chính bởi không khí toát ra từ người hắn càng ngày càng lạnh lẽo.

Đối với một Lý Đỗi Đỗi như thế này, với bản năng của một con người, tôi cảm thấy rất sợ hãi.

“Sau đợt chấn động mạnh sẽ có vài vật bị chịu ảnh hưởng của nó. Các cô có đem về không?”

“Dạ có, kẹp bên trong hồ sơ khi nãy có lá của cây Hoàng Giác trồng bên cạnh hiện trường ạ”. Lý Đỗi Đỗi mở hồ sơ thì thấy một túi zip, hắn từ chiếc túi lấy ra một chiếc lá.

Lúc trước Bồi Bồi từng nói, thân thể của phi nhân loại bọn họ có năng lượng, mà dòng năng lượng này hệt như vân tay của con người vậy, không ai giống ai cả. Năng lượng ẩn sâu bên trong cơ thể của phi nhân loại, khi giải phóng ra ngoài sẽ tạo ra những ảnh hưởng khác nhau đối với môi trường xung quanh. Đồng thời năng lượng đó sẽ tạo ra những hoa văn ấn kí trên những vật xung quanh mà mắt thường khó lòng phát hiện.

Nếu dùng những phương thức điều tra pháp thuật đặc thù, so sánh với dữ liệu hoa văn vốn có, họ có thể tìm ra người đó là ai.

Pháp thuật này thường dùng để truy tìm những tội phạm phi nhân loại, là thủ pháp điều tra thường dùng của họ.

Là chủ nhiệm của Hiệp hội, Lý Đỗi Đỗi đương nhiên tinh thông pháp thuật này. Nhưng trong đầu hắn không thể chứa đựng hết những hoa văn ấn ký, hắn chỉ có thể xác định người quen mà thôi…

Trong lúc tôi đang nghĩ xem người đó cỏ thể là ai thì “rầm” một tiếng, chiếc lá Lý Đỗi Đỗi đang nắm trong tay bị khí tức xung quanh người hắn thiêu đốt thành tro bụi. Một góc bàn làm việc phút chốc gãy lìa, các tài liệu trên bàn bị xé đôi, hệt như những lưỡi dao bay về bốn phía, thật không may có một mảnh giấy vụn đang bay về phía tôi.

Tôi vốn không kịp né tránh, cô thư kí bên cạnh thấy thế liền lập tức bày một kết giới bảo vệ tôi. Nhưng vẫn có một mảnh giấy vụn sắc như lưỡi dao xuyên qua được kết giới ấy mà xẹt qua tai tôi.

Một sự đau đớn từ tai truyền đến.

Tôi ngây ngốc đưa tay lên chạm vào tai mình. Lúc hạ xuống liền phát hiện trên đầu ngón cái và ngón giữa đã dính đầy máu.

Mùi máu lượn lờ trong không khí đã thu hút sự chú ý của thư ký, đồng thời cũng thức tỉnh Lý Đỗi Đỗi. Hắn ta xoay đầu nhìn tôi, tôi cũng ngây ngốc nhìn hắn.

Trong phút chốc, biểu tình của hắn càng kì quái hơn, hệt như nỗi tức giận khi nãy vẫn chưa tan hết, lại giống như sự kinh hoàng bị chôn kín nơi sâu thẩm tận đáy linh hồn.

Tôi không tài nào hiểu được những cảm xúc phức tạp đó của hắn, nhưng cô thư ký bên cạnh đã bóp chặt mũi lại nhắc nhở tôi, “Cô Tô, xin cô hãy nhanh chóng xử lý vết thương, nếu máu chảy ở đây sẽ có chuyện không hay xảy ra đó ạ.”

“Ồ…”, đây là địa bàn của những ma cà rồng, khi tôi vừa tiến một bước để lấy khăn giấy thì Lý Đỗi Đỗi đã đứng dậy, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, hắn nhìn vào cổ tôi sau đó không chút do dự nói thư ký hãy lôi tôi ra khỏi văn phòng của hắn.

Hả?

“Chờ chút đã… Tôi không phải đang bị giam giữ sao?”

“Đổi chỗ giam khác.”

“Vậy trước tiên cho tôi cầm máu đã… anh từ từ chút.”

“Đi trước đi rồi cầm”

“Đợi đã… Lý Đỗi Đỗi, không phải….”

Tôi rất muốn bảo Lý Đỗi Đỗi thôi đừng lôi kéo nữa, bởi vì khi rời khỏi văn phòng của hắn, lướt qua phòng thư ký, tôi đã thấy rất nhiều nhân viên nhìn mình nuốt nước bọt.

Hành động này của hắn ta chẳng khác gì đem tôi - một cục thịt tươi, dạo quanh hang hổ đói.

Khi tôi đang vùng vẫy muốn thoát ra thì bất ngờ hắn dừng bước và xoay phắt người qua. “Rầm”, hắn đứng một tay chống tường ép sát vào người tôi.

Tôi chấn kinh trố mắt nhìn hắn. Quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy khiến tôi có chút xấu hổ, “Tôi nói anh đừng lôi kéo tôi đi đột ngột như thế, rồi giờ anh lại đứng áp sát tôi vào tường, thật sự cũng rất kì quái…”. Tôi nhìn ra phía sau lưng hắn, cả phòng thư ký với mấy cặp mắt kính của các em trai em gái đang vừa lau nước bọt vừa xem kịch vui.

“Cái đó… tốt xấu gì anh cũng là chủ nhiệm mà.”

“Tô Tiểu Tín, nể tình cô không hiểu tình hình hiện tại, cho nên tôi sẽ tha thứ cho sự ngu si của cô. Nhưng ba điều tôi sắp nói với cô đây, cô nhất định phải ghi nhớ thật kĩ cho tôi.”

Tôi ngây ngốc nhìn hắn, “Hôm nay hình như anh hơi kì lạ đó… Có chuyện gì anh không thể nói thẳng ra sao? Vội vàng chi có mấy phút?”

“Bởi vì ngay bây giờ cô phải thực hiện điều thứ nhất”, hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói, “Thứ nhất, thời gian sau này của cô đều do tôi quản lý, từng giây từng phút, cô đều không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”

“Hả?”

“Thứ hai, sau này, mọi phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trong tòa chung cư và sân trước chung cư, một centimet ra khỏi đó cũng không được.”

“Cái gì?”

“Thứ ba, buổi tối, cô phải đến phòng tôi ngủ.”

“Hảảảảảảảảả????”

Tôi nói này Lý Đỗi Đỗi, không phải hôm nay khi anh đốt cháy chiếc lá kia thì não anh cũng bị nướng đến hỏng luôn rồi không?

Truyện Chữ Hay