Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi biết Lý Đỗi Đỗi muốn tôi giữ khoảng cách với hắn, bất kể trên phương diện tinh thần hay thể xác.

Vì đây là lần đầu tiên tôi chủ động tiếp xúc với hắn gần như vậy, bất kể là trên phương diện tinh thần hay thể xác. Cũng là lần đầu tiên…. Dưới sự chủ động của hắn, tôi cảm thấy được linh hồn của mình đang bị đẩy ra rất xa.

Tôi ngây ngốc nhìn hắn, tựa hồ như đang bốn mắt nhìn nhau. Chính trong thời khắc này, từ trên lầu bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã và hỗn loạn.

Tôi đưa mắt nhìn sang liền thấy con chó Alaska to bự của Bồi Bồi, Mãng Tử, hiện tại hệt như dã thú xổng chuồng. Nó thè lưỡi ra, nước miếng từng giọt rơi xuống, bộ mặt hưng phấn lao như điên từ trên lầu xuống. Nhìn nó chẳng khác gì một cơn lũ quét bất ngờ ập đến.

Khi thấy Lý Đỗi Đỗi đang “ép sát” tôi vào tường, tôi rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt nó một câu, “Em cũng muốn chơi nữa.”

Nó phi như bay về phía này, khi hắn ta nhanh như chớp quay đầu sang nhìn nó, hai chân trước của Mãng Tử đã đè lên trên lưng hắn. Lý Đỗi Đỗi bị đẩy ngã về phía trước, vừa hay chiếc răng nanh trắng như tuyết của hắn lại cắm thẳng vào trán tôi.

“Á”, tôi đau đớn la lên.

“Gâu”, Mãng Tử hưng phấn sủa một tiếng, hai chân của nó rời khỏi lưng Lý Đỗi Đỗi và đặt xuống đất, cái đuôi chả khác gì chổi lông gà đang không ngừng lắc lư tạo thành những tiếng “phần phật.”

Tôi ôm trán, cúi đầu không nói gì

Lý Đỗi Đỗi thì ôm răng, cũng không lên tiếng.

Không khí nhất thời chìm vào im lặng.

Chỉ đến khi Hắc Cẩu nhảy ra từ phòng Lý Đỗi Đỗi ra và cào Mãng Tử một cái, “Con chó ngu si này, giờ này mi chạy xuống đây mần cái chi? Ông đây cho mi chết nhá, nhắm cũng nên nhắm chuẩn tí chứ”

Mãng Tử không nhanh nhẹn bằng Hắc Cẩu, sau khi bị cào liền quay đầu há miệng muốn cắn trả, song lại bị Hắc Cẩu nhảy lên lưng cào thêm vài phát. Mãng Tử tuy thế không hề tức giận, ngược lại còn nghĩ Hắc Cẩu đang giỡn với mình nên vô cùng vui vẻ vẫy đuôi xoay vòng vòng.

Tôi nhìn con chó ngốc này lại thấy đau đầu hơn.

Sau một khoảng ôm răng im lặng, Lý Đỗi Đỗi liền nhìn về phía thang lầu, khi không nghe thấy tiếng Bồi Bồi la lối om sòm tìm chó như thường ngày thì quay sang liếc nhìn tôi hỏi, “Bồi Bồi đâu?”

Khi nghe hắn hỏi câu này, đầu tôi đau đến độ muốn nổ tung.

Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục khống chế chuyện này được nữa. Bây giờ ôm ấp sờ mó tôi cũng làm rồi, liều mạng quyến rũ cũng làm rồi, ngay cả máu cũng đã đổ rồi, nhưng chuyện không thể ngăn cản vẫn là không thể ngăn cản. Tôi xoay người, nương theo tường nhà từ từ lết lên lầu những mong thoát khỏi phạm vi tấn công của hắn.

Nhưng vừa đi được hai bước thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, chiếc roi màu vàng hiện đang quấn lấy eo tôi trực tiếp lôi tôi trở lại. Sức mạnh đó quá lớn khiến tôi không thể nào giãy dụa.

Chiếc roi vàng từ chiếc nhẫn của Lý Đỗi Đỗi quấn chặt lấy eo tôi, treo tôi lủng lẳng giữa không trung.

Thật hiếm khi tôi có cơ hội từ trên cao nhìn xuống Lý Đỗi Đỗi, tuy có ưu thế về độ cao song tôi không thể áp đảo được khí thế của hắn.

“Tô Tiểu Tín, tôi thấy cô dạo này không những mặt tròn ra mà gan cũng to lên không ít.”

Mặt tôi không hề tròn, chỉ là bụng vừa có thêm chút thịt thôi!

Nhưng dù thế tôi không dám phản bác lại, chỉ đành cắn răng nói, “Tôi không biết gì hết.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay Lý Đỗi Đỗi liền reo lên. Lần này đích thị là tiếng chuông cuộc gọi đến!

Mẹ nó…. Hôm nay thật sự chuyện gì cũng vừa khéo mà!

“Alô”, Lý Đỗi Đỗi nhàn nhạt bắt điện thoại, sau đó hắn khẽ nhướn mắt rồi lạnh lùng nhìn tôi. Tuy rằng đang nhìn chằm chằm tôi thế nhưng hắn không hề nói gì với tôi cả, “Hắc Cẩu, vẽ pháp trận, đến Hiệp Hội.”

“Có ngay ạ”, Hắc Cẩu đáp một tiếng rồi xoay người nhảy từ trên lưng Mãng Tử xuống. Hai chân nó đạp Mãng Tử một cái khiến Mãng Tử hơi dịch ra xa. Hắc Cẩu xoay một vòng trên đất, sau đó dùng ưu thế chỉ có ở loài mèo, nhanh nhẹn vẽ ra một pháp trận.

Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm, ngay cả mèo còn có thể vẽ pháp trận, vậy tôi - một con người - còn có tác dụng gì chứ?

Sau khi vẽ xong nó liền nhảy ra khỏi đó, Lý Đỗi Đỗi bước vào pháp trận, chiếc roi của hắn cũng lôi theo tôi vào đấy luôn.

“Tôi thấy mình không cần đến Hiệp hội đâu”, tôi có chút run rẩy, “Tôi có thể về nhà vẽ truyện tranh, kiếm chút tiền để bù đắp lại những sai lầm…”

Lý Đỗi Đỗi không thèm để ý đến tôi, im lặng chờ đợi pháp trận khởi động.

Tôi không hề bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục, “Không phải vừa rồi anh rất ghét việc tôi quyến rũ anh sao? Bây giờ anh đã biết tôi không hề thật tâm làm chuyện đó rồi, anh phải nên vui mừng mới đúng! Thôi thì vì chút vui mừng đó, anh thả tôi đi có được không…”

Ánh mắt như băng lạnh của Lý Đỗi Đỗi nhìn chằm chằm tôi, bị hắn nhìn thế tôi có chút chột dạ.

Cái tên ma cà rồng này, hình như tôi nói gì hắn cũng khó chịu thì phải?

Pháp trận trên đất đã sáng lên, tôi liền cố gắng giãy dụa lần cuối, “Ngài Đỗi à…”

Lý Đỗi Đỗi rốt cuộc cũng lên tiếng, “Dám đi Hiệp hội cướp người mà cô còn dám mơ tưởng sẽ được ở nhà vẽ tranh sao? Tội phạm hay tòng phạm đều phải bị nhốt lại hết”. Giọng nói của Lý Đỗi Đỗi giá lạnh, khi hắn liếc nhìn tôi, lục phủ ngũ tạng của tôi dường như đóng băng, “Ai cũng đừng hòng chạy trốn.”

Pháp trận sáng rực lên, kèm theo câu nói của hắn, chúng tôi chớp mắt đã đến Hiệp hội.

Vừa đến nơi, hắn vẫn giữ roi quấn chặt eo tôi, tôi lơ lửng giữa không trung, chẳng khác gì một quả bóng bay bị hắn xách theo.

Em gái lúc trước tôi gặp ở văn phòng Hiệp hội hiện đang đứng đợi trước cửa, biểu cảm trên mặt không có gì gọi là gấp gáp mà còn rất nhàn nhã ăn từng chiếc bánh chẻo trong bọc. Thấy tôi bị treo giữa không trung như thế, cô em lại quay sang nhìn nhìn Lý Đỗi Đỗi vẫn còn đang mặc áo ngủ, trong ánh mắt đáng yêu lóe lên tia “hóng drama”.

Lý Đỗi Đỗi hỏi, “Người đâu?”

“Đang giằng co ở dưới thưa chủ nhiệm, mà đây không phải hàng xóm của ngài sao, sao ngài lại…”

Em gái kia chưa kịp nói xong thì tôi liền cảm thấy phía trước có một cơn gió thổi đến. Trong chớp mắt, khi tôi chỉ kịp nhìn thấy tấm biển “Phòng tạm giam” thì đã bị lôi đi…

Tình hình bên trong tôi xin miêu tả ngắn gọn thế này…

Một buồng giam có các thanh chắn sắt, còn có một cái cửa đang mở. Bồi Bồi và Vệ Vô Thường đứng bên ngoài, vây quanh họ chính là các nhân viên của Hiệp hội.

Mỹ Mỹ và A Quý thì đứng bên trong, Mỹ Mỹ đang vẽ pháp trận trên đất.

Lý Đỗi Đỗi xông vào phòng, chiếc cửa lớn bị hắn đá bay, phát ra một tiếng rầm thật lớn, hệt như tiếng báo hiệu một trận chiến sắp nổ ra. Cả phòng đều quay đầu lại nhìn, khi thấy người đến là chủ nhiệm còn đang mặc áo ngủ, cùng chiếc bóng bay như vật triển lãm là tôi đây, tôi liền nghe thấy một tiếng “Ồ” rất khẽ.

Chắc chắn đó không phải là ảo giác…

Nhưng vào lúc này, những hàng xóm của tôi, đồng thời cũng là những tên “tội phạm” lại không mảy may phát hiện ra sự quẫn bách tôi đang gặp phải. Toàn bộ tâm tư của họ đều đang đặt ở chuyện trước mắt. Bồi Bồi la lên, “Nhanh lên! Anh tớ đến rồi kìa!”

Mỹ Mỹ ngồi xổm trên đất cũng hét lên, “Đừng có hối.”

Thân là một tướng quân trên chiến trường, Vệ Vô Thường vào thời khắc này là người duy nhất còn trấn định, anh ta trầm mặc nhìn Lý Đỗi Đỗi.

Tôi đang thầm nghĩ, phải chăng cuộc chiến giữa Thi vương ngàn năm cùng ma cà rồng bất tử sắp nổ ra thì Lý Đỗi Đỗi đã ra lệnh, “Bắt lấy hai người đó, bất kể sống hay chết, không cần kiêng nể Bồi Bồi.”

Lời vừa dứt, tất cả nhân viên trong phòng đều lập tức nghe theo mệnh lệnh, nhào đến bắt lấy Bồi Bồi và Vệ Vô Thường.

Gần nửa ngày trời…

Họ không dám xuống tay, do e ngại quan hệ của đám Bồi Bồi với chủ nhiệm…

Bồi Bồi và Vệ Vô Thường chớp mắt bị chôn vùi trong một đám ma cà rồng.

Mà giờ phút này, pháp trận của Mỹ Mỹ đã vẽ xong, cô ấy dẫn theo A Quý đứng vào đấy.

“Còn muốn chạy?”, Lý Đỗi Đỗi khởi động chiếc nhẫn, chiếc roi vàng ngay lập tức quất ra… Nhưng có lẽ vì trên đường đến đây tôi im như con gà chết nên hắn tựa hồ quên mất sự tồn tại của tôi… Quên cả việc tôi vẫn đang bị chiếc roi của hắn quấn trên người…

Vì thế, khi hắn ta quất chiếc roi ra, tôi theo lực đó liền bị quật mạnh lao về phía Mỹ Mỹ.

Trong giây phút tôi bị quăng đi cùng chiếc roi, Lý Đỗi Đỗi lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, hắn muốn thu roi về nhưng đã quá muộn. Bản thân tôi cũng có chút sức nặng, khi bị quật về phía Mỹ Mỹ, chúng tôi đè lên nhau thành một đống. Tôi đè chặt chiếc roi, sức mạnh đó khiến Lý Đỗi Đỗi đổ nhào về phía này.

Thế rồi, hai chúng tôi, A Quý và Mỹ Mỹ… đều ở trong pháp trận.

Pháp trận sáng rực lên…

Sau đó, xuất hiện trước mắt tôi là trời xanh mây trắng…

Truyện Chữ Hay