"Đừng nhìn nữa", Lý Đỗi Đỗi nói với tôi.
Nhưng khi tôi vừa quay đầu thì ánh sáng xung quanh dần biến mất, mặt trời bây giờ đã lặn xuống đường chân trời. Trên không trung có một vầng trăng sáng rực tròn vành vạnh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo xuống bãi biển. Bồi Bồi và những người khác đã đến đứng trong rừng dừa, trên bờ cát bây giờ chỉ còn lại vết máu bầm đen của A Hứa ban sáng.
Mỹ Mỹ, hai anh em mỹ nhân ngư và cặp vợ chồng hải tặc kia đều không thấy đâu nữa.
Tôi đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vì đây là giấc mơ của Mỹ Mỹ, giống như việc không muốn nhìn thấy chúng tôi, cô ấy hoàn toàn có thể chi phối không gian cùng thời gian thông qua ý nghĩ. Những thứ cô ấy mơ thấy đều là những chuyện cô ấy quan tâm, hay nói đúng hơn, đó là những kí ức đã khắc sâu vào tâm khảm. Chính vì vậy mới có việc lướt qua những thời điểm không quan trọng.
Giống như việc vẽ truyện tranh, tác giả sẽ giản lược các tình tiết không hay để tránh lãng phí thời gian của độc giả.
"Bọn họ đang ở đâu?", tôi hỏi Lý Đỗi Đỗi, nhưng lời còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy từ sâu trong rừng dừa truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiếng kêu đó thảm thiết đến cực điểm, tựa như có thể xé rách cả bầu trời đêm.
Là tiếng của Mỹ Mỹ.
Trái tim tôi đập dồn dập, theo bản năng chạy nhanh về phía phát ra âm thanh. Tôi muốn cứu Mỹ Mỹ, tôi không muốn cô ấy phải bất lực, tuyệt vọng như vậy, tôi muốn cô ấy biết khi cô ấy đưa tay ra cầu sự giúp đỡ, sẽ có người nguyện ý nắm lấy.
"Tô Tiểu Tín", Lý Đỗi Đỗi ở phía sau gọi với theo.
Tôi mặc kệ hắn, tôi chỉ biết cho dù hiện tại không giúp được Mỹ Mỹ trong quá khứ, nhưng tôi có thể đánh thức cô ấy. Nếu cô ấy tỉnh dậy rồi sẽ không cần phải tiếp tục chịu đựng sự dày vò tra tấn này nữa.
Tôi lần theo nơi âm thanh truyền đến, nương theo ánh trăng, tôi thấy được trên một bụi cây có vết máu vì thế liền chạy qua hướng đó. Chạy chưa được bao lâu, tôi nhìn thấy ánh lửa sau tầng tầng lớp lớp cỏ dại cao vút.
Đồng thời, tôi cũng thấy được cảnh ả đàn bà kia đang đè Mỹ Mỹ vào tảng đá lớn, phần eo của cô ấy bị buộc chặt vào đầu tảng đá bằng một sợi xích mỏng, da thịt ở đó cũng vì thế mà như lõm sâu vào.
Nửa người trên của Mỹ Mỹ bị ả đàn bà khống chế, còn đuôi cá thì theo độ dốc của tảng đá mà rũ xuống. Ngoài ra bọn chúng còn đóng một cây đinh thật to vào chiếc đuôi, bên dưới phần eo một chút, để cố định nó. Sự đau đớn đó khiến Mỹ Mỹ không tài nào nhấc nổi đuôi mình lên, còn những chiếc vảy chưa bị tróc cũng không còn màu sắc gì ngoài một mảng trắng bệch.
Mỹ Mỹ đau đến nỗi cả người run rẩy.
Tên đàn ông đứng ở phía đuôi, tay cầm đại đao, hỏi: "Thuốc có tác dụng chưa?"
Ả đàn bà thô lỗ banh miệng Mỹ Mỹ ra, "Bắt đầu mọc răng con người rồi, thuốc đã có tác dụng, mau cắt ra đi."
Ngay lập tức tên đàn ông kia nâng đại đao lên, bắt đầu từ chiếc đinh to, mạnh bạo chẻ đôi chiếc đuôi của Mỹ Mỹ. "Xoẹt" một tiếng, tôi dường như cảm nhận được trái tim mình cũng vừa bị rạch một nhát.
Mỹ Mỹ không hề kêu la, hay nói đúng hơn cô ấy không còn sức nữa. Cô ấy mở mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời, há to miệng ra sức hít thở như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lấy yết hầu.
Ánh trăng trong mắt Mỹ Mỹ bây giờ không biết đã méo mó đến mức nào.
Tôi liều mạng chạy đến bên kia tảng đá, ghé sát vào tai Mỹ Mỹ thét lên, "Dư Mỹ Mỹ! Mau tỉnh lại! Đừng tiếp tục mơ nữa!"
Nhưng cô ấy chẳng nghe thấy gì.
Tôi bèn nghĩ mọi cách đánh thức cô ấy. Tôi nói, "Trên sân thượng tôi đang nấu lẩu này, có món bánh gạo cô thích ăn nhất đó!"
"Lý Đỗi Đỗi đang tìm cô đòi tiền thuê nhà còn muốn đốt rụi ổ chăn của cô kìa!"
"Sổ tiết kiệm của cô bị Bồi Bồi trộm đi mua rượu hết rồi!"
Tất cả những uy hiếp, dụ dỗ của tôi nếu đem so với sự việc trước mắt, xem ra còn tốt chán.
Và nếu so với những gì cô ấy hiện tại phải trải qua thì những chuyện vụn vặt, so đo, phiền toái ở khu chung cư còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Tôi không thể đánh thức cô ấy. Cô ấy không hề nghe thấy tiếng tôi gọi.
Tôi...... vốn không giúp được cô ấy.
Tôi suy sụp lùi về phía sau.
"Aiya, biết cô ấy trước kia đáng thương như vậy, lúc về phải tặng cô ấy nhiều mặt nạ handmade hơn mới được", lão vu bà không biết khi nào đã đuổi đến nói. Ông ta khoanh tay đứng bên ngoài ánh lửa nhìn Mỹ Mỹ, "Hai tên hải tặc này sao đáng ghét như vậy được nhỉ? Nếu để tôi tóm được chúng, tôi nhất định sẽ nguyền rủa chúng, khiến chúng mãi mãi chỉ có thể ở yên một chỗ, khỏi ra ngoài gây chuyện hại người.”
"Thật trùng hợp, các vu sư trên thế giới này đều có cùng tư tưởng như ông."
Hắc Cẩu đứng trên vai Vệ Vô Thường đang tiến về phía này nói, "Hai cái tên hải tặc này do gây chuyện với một vu sư nên bị người đó nguyền rủa, suốt đời suốt kiếp chỉ có thể ở trên đảo này, vĩnh viễn không thể rời đi."
Lão vu bà vén vén tóc, "Ừ, vẫn là tộc vu sư của chúng tôi lợi hại nhất."
"Nếu không thể rời khỏi đây thì bọn chúng làm thế nào bắt được Mỹ Mỹ và hai anh em người cá kia?", tôi hỏi.
"Hai anh em kia do ngoài ý muốn lạc mất cha mẹ, bị sóng biển đánh dạt vào bờ, sau đó hai tên này lượm về nuôi. Mà lòng dạ bọn chúng thật sự rất xấu xa, chúng dùng mọi thủ đoạn khiến hai anh em đối với biển cả có một bóng ma tâm lý, nên dù thấy biển cũng không dám đi xuống. Hơn nữa, cô thấy không......", Hắc Cẩu chỉ chỉ ả đàn bà, "Ả ta luôn khống chế người anh, bởi vì người anh không mạnh bằng người em.”
"Chúng bắt người em đứng trên bờ cát ca hát, dụ cá tôm hoặc các đoàn tàu thuyền đến, sau đó ăn thịt."
Vệ Vô Thường nhíu mày, "Ăn thịt người?"
"Đúng, nhưng chưa hết", Hắc Cẩu nói tiếp, "Nếu người em không ngoan ngoãn nghe lời, bọn chúng không chỉ đánh một mình cậu ấy mà còn đánh luôn cả người anh với số lượng gấp đôi. Người em vì sợ liên lụy anh mình nên không dám làm gì liều lĩnh. Mỹ Mỹ cũng là nhờ tiếng hát của người em mà tìm đến hòn đảo. Chúng không ăn thịt Mỹ Mỹ là vì ăn cũng ăn đủ rồi, bây giờ muốn để dành một thứ đồ chơi để giải trí tiêu khiển."
Tim tôi run lên, "Cho nên chúng muốn khiến mỹ nhân ngư mọc chân......"
"Chúng muốn làm những chuyện dơ bẩn nhất mà cô có thể nghĩ ra được."
Trong lòng tôi không có gì ngoài sự ghê tởm. Tôi nhìn về phía gã đàn ông không ngừng đưa đao rạch xuống dưới, chỉ một chút nữa thôi là có thể khiến đuôi của Mỹ Mỹ chẻ làm hai. Máu của cô ấy theo tảng đá chảy đầy đất, Mỹ Mỹ dường như lâm vào trạng thái hôn mê. Vảy trên đuôi bỗng chốc biến mất, phía dưới cái đuôi cũng dần dần hiện ra hình dáng của năm ngón chân
Tôi siết chặt nắm tay, từ trước đến nay tôi chưa từng căm hận một người nào đến mức này cả.
Mà đúng lúc này, một mũi tên dài bỗng nhiên từ đâu bay đến, từ huyệt thái dương trái bay xuyên qua đầu của tên hải tặc. Sau khi xuyên qua huyệt thái dương phải, từ đầu mũi tên liền có sáu nhánh như vuốt sắt bung ra, bao trọn lấy đầu của hắn, sợi xích ở sau mũi tên lập tức bị kéo căng, chỉ nghe "phụt" một tiếng, đầu tên đàn ông bị giựt phăng đi rơi thẳng xuống đất.
(Tây: máu me thật -_- )
Sự việc này quá mức máu me khiến tôi nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Chờ đến khi hồi thần thì chỉ cảm thấy dạ dày như muốn trào ra. Nhưng bên cạnh sự ghê tởm, tôi lại có một loại cảm giác "đáng đời tên ác nhân".
Tôi biết bản thân có ý niệm như vậy là không tốt lắm, nhưng theo nhân sinh quan của tôi, những kẻ cùng hung cực ác phải có một kết cục bi thảm.
Nhìn theo phía dây sắt, tôi thấy A Hứa đứng ở một bên đang cố sức dùng đuôi cá chống đỡ thân thể. Cậu ấy tự mình rút mũi tên trong ngực ra, rồi chính tay đem nó giật đứt đầu tên hải tặc.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
Dây xích sắt gắn ở phía đuôi mũi tên không những xuyên qua đầu tên hải tặc mà còn đang xuyên qua ngực của A Hứa. Đồng nghĩa khi mũi tên bay qua đầu tên hải tặc cũng là lúc xích sắt đang ma sát trong ngực cậu.
Tôi không đoán được rốt cuộc giữa A Hứa và tên hải tặc thì ai đau đớn hơn?
Máu của tên hải tặc, máu của Mỹ Mỹ còn có máu của A Hứa chảy đầy trên đất.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến không chỉ tôi, mà ả hải tặc kia cũng thất thần.
Tay ả còn đang đè trên vai Mỹ Mỹ, nhưng sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, ả liền hô to một tiếng, "Phản rồi! Mày muốn chết hả?". Ả buông Mỹ Mỹ ra, không quan tâm đầu tên hải tặc đang nằm lăn lóc trên đất, cầm đại đao đi về phía A Hứa.
A Hứa giống như hạ quyết tâm muốn liều chết. Cậu ta thở hổn hển, nhặt cái đầu của tên hải tặc lên rồi xem nó như một thứ vũ khí mà ném về phía ả đàn bà.
Nhưng chuyện kinh khủng hơn chính là, đôi mắt của tên hải tặc đó vẫn mờ trừng trừng, hắn giận giữ nhìn về phía trước quát, "Giết nó! Giết nó ngay cho tao!"
Thì ra bọn chúng đều trường sinh bất tử......
Quả nhiên chúng phải sống cô độc đời đời kiếp kiếp trên hoang đảo này.
Thân thể tên hải tặc giãy giụa trên đất, nhưng không tìm thấy đầu đâu, mà đầu của hắn lại đang bị A Hứa ném đến trước đại đao của ả đàn bà.
"Mụ già thối tha! Đao của mày suýt nữa chém bay cái mũi của tao rồi. Mau chém đứt sợi xích đi!". Tên đàn ông ra lệnh, ả liền một đao chém đứt sợi xích liên kết đầu tên hải tặc và A Hứa.
Xích sắt đã bị chặt đứt.
Mắt tôi sáng lên, "Cơ hội đến rồi!"
A Hứa cũng biết điều đó, vuốt sắt khống chế đã không có, cậu ấy liều mạng bò về phía trước. Khi hoàn toàn thoát khỏi vuốt sắt, cậu ta bò đến và đỡ Mỹ Mỹ đang thoi thóp dậy.
Cậu ta không nói gì, chỉ quất đuôi một cái, đống lửa trên mặt đất liền bay lên người ả hải tặc. Lửa đốt cháy quần áo của ả, cũng đốt cháy cả tóc trên đầu tên đàn ông, thế là bọn chúng được một phen lăn lộn bát nháo trong đống lửa.
Sau đó cậu mang Mỹ Mỹ đi về phía bờ biển.
Mỹ Mỹ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua vai A Hứa, nhìn về phía sau hai tên hải tặc thì liền thấy, trong bóng đêm, A Quý đang lẳng lặng nhìn theo bọn họ. Hai tay cậu ta bị trói bằng một đầu xích sắt, đầu còn lại ả hải tặc đang cầm trên tay.
Cậu ta vốn không thể chạy trốn.
Như lúc ban ngày nhìn vào mặt trời, cậu cứ thế mở to mắt nhìn bóng hình bọn họ dần khuất xa. Ngọn lửa đang bùng cháy trên người ả hải tặc bây giờ cũng chính là ngọn lửa oán hờn và căm ghét trong tâm hồn cậu.
Mỹ Mỹ nói, "Anh của cậu......"
A Hứa trầm mặc không nói, vẫn như cũ bồng Mỹ Mỹ đi về phía đại dương.
Cả chặng đường lảo đảo, giãy giụa, cũng như dốc hết toàn lực.
Tôi đuổi theo phía sau vì tôi muốn thấy họ được an toàn, được sống tốt. Tôi hy vọng lý do Mỹ Mỹ hiện tại không nhắc đến A Hứa là bởi vì sau khi trốn thoát, hai người họ liền mỗi người một ngả và tự tìm cho mình một cuộc sống mới.
Khi chạy đến bờ biển.
Ban đêm đại dương một màu đen kịt, sóng biển rì rào đánh vào bờ, không bao giờ dừng lại.
A Hứa đem Mỹ Mỹ quăng thật xa xuống biển. Khi vừa chạm vào nước, chiếc đuôi vốn bị tách đôi như đôi chân của cô ấy thoắt cái đã biến thành một chiếc đuôi máu thịt không toàn diện. Tuy thế cô ấy vẫn có thể bơi.
Tôi biết, mỹ nhân ngư chỉ cần có nước là có thể bơi, họ bơi qua vạn trượng vực sâu, bơi qua hàng ngàn sóng to gió lớn, bơi qua đại dương triệu năm biến đổi vô thường. Họ bơi đến bến bờ tự do.
Mỹ Mỹ sau khi xuống biển cô ấy không hề vội vã bơi đi mà lại quay đầu nhìn A Hứa. Cô ấy không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đẹp đến kinh tâm động phách của mình, phản chiếu ánh trăng dịu dàng trên cao nhìn A Hứa, như đang cổ vũ cậu.
Cuối cùng A Hứa cắn chặt răng, tung người nhảy lên. Giống như truyền thuyết cá chép vượt Vũ Môn, qua ải này, cậu ta liền có thể phi thăng thành rồng, ngao du bốn bể. Và kể từ đây trên thế gian, không điều gì có thể ngăn cản họ nữa......