“Mẹ đi đây, giữ nhà ngoan nhé.”
Cửa chống trộm nặng nề đóng lại, sau đó tiếng khóa trái truyền đến từ phía ngoài.
Thật đáng thương…
Bé gái ôm lấy con gấu bông nhỏ, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên sofa.
“Hách Hách… thật đáng thương.”
Trong căn phòng khách tao nhã nhưng trống trãi, ngoại trừ cô bé ra, không còn ai khác.
Vậy, cô bé đang nói chuyện với ai?
“Thật đáng thương mà, cái phải không? Gấu nhỏ tiên sinh…?” Đôi mắt không có tiêu cự của cô bé cuối cùng cũng có chút ánh sáng, nhìn con gấu bông cũ kỹ trong lòng.
“Ha ha ha… mi thật đáng thương, không ai thích cả, ai cũng muốn mi chết đi. Nhưng mà, ta và Gấu nhỏ tiên sinh vẫn sẵn lòng chơi với mi…”
“Bạn?” Cô bé bật cười, cười với một người nào đó trong không khí: “Bạn là Hách Hách nha, bạn là đứa bé Hách Hách hư hỏng không được ba mẹ thương! Đáng thương thật đấy… Hách Hách đáng thương, chỉ có mình và Gấu nhỏ tiên sinh chịu chơi với bạn…”
“… Mình hả? Đúng rồi, Gấu nhỏ tiên sinh, mình là ai nhỉ? Mình là… Mình là…” Sắc mặt của cô bé bỗng trở nên đau đớn, ôm đầu nỉ non như đang niệm chú ngữ: “Mình không phải Hách Hách, mình không phải đứa bé Hách Hách hư hỏng không ai thương, mình không phải Hách Hách…”
dien~dan~ L