Trừ một lần đổ thêm dầu trên đường, máy bay trực thăng dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về đại bản doanh của bọn tui ở thành phố Đan Phù.
Vừa xuống máy bay, Lạc Trạch vọt ngay vào khu nhà vệ sinh công cộng của tiểu khu, còn không quên kéo theo Gừ Gừ theo cậu ta dọn nhà vệ sinh.
“Xem cậu ta đã hy sinh lớn vì chúng ta lần này, cho cậu ta thành đội viên hạch tâm của đội Diễm Ngộ đi.” Khương Kiến nhìn bóng lưng của Lạc Trạch, đồng tình nói.
“?” Tui nghiêng đầu nhìn Khương Kiến.
“Hắc, Hách Hách, khẳng định là em đoán không ra. Dương Nhất Phàm…” Khi nhắc đến tên này, ánh mắt Khương Kiến trở nên âm u đi, sau đó anh ta lại gượng cười: “USB mà Akishino muốn lấy từ chỗ đội trưởng, nhưng vẫn không tìm được, em đoán xem bọn anh đã giấu cái USB của ba em đi đâu?”
“… Ở đâu?” Bản cương thi hiếm lắm mới phối hợp với anh ta một lần.
“Em không biết tràng diện đó như thế nào đâu, rung động lắm. Lúc Akishino phái người đến bắt đội trưởng, bọn anh bị đánh thuốc tê, không thể động đậy, Lạc Trạch ở ngay bên cạnh đội trưởng, đội trưởng thừa dịp không ai để ý quăng cái USB cho Lạc Trạch, Lạc Trạch, cậu ta…” Khương Kiến hít một hơi, cố tạo ra hiệu quả rung động: “Lạc Trạch không thèm chớp mắt nuốt cái Usb trong tay luôn!”
“Nghe nói…” Khương Kiến nói tiếp, vẫn trừng mắt nhìn tui: “Cậu ta đã táo bón ngày rồi.”
… Sớm biết vậy đưa tui giữ cho, bản cương thi tự cất là được, đâu giống Lạc Trạch làm vậy nên bị táo bón, phiền phức.
“A không đúng, việc còn kinh khủng hơn chính là… Đội trưởng thành ba ba rồi!” Khương Kiến vỗ đầu, bỗng hét lên: “Ê này này đội trưởng, anh muốn làm cha nuôi! Không đúng, còn Kiều Úc nữa, vậy anh đây chịu thiệt chút, làm cha nuôi cũng được!”
Kiều Yến không lên tiếng, không biết tại sao mặt nhóc lại có vẻ băng lãnh.
“Mọi người đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai chúng ta sẽ dùng địa nhiệt để phát điện, mở USB ra xem, bên trong không chừng sẽ có tin tức về ba của Hách Hách.” Kiều Yến bình tĩnh nói.
Khương Kiến có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi lại.
Đêm.
Tất cả mọi người đã về phòng của mình, Kiều Yến lại không.
Nhóc ngồi trên cái ghế mây trước cửa sổ, ánh mắt vẫn nhìn tờ giấy trên bàn nhỏ.
Ánh trăng in một đường sáng dài trên mặt đất, tui chân không đạp lên ánh sáng, tưởng tượng như đang đứng giữa dòng sông. diễn đàn Lê Quý Đôn
“Chị đi ngủ đi.” Dường như nhớ ra cái gì đó, Kiều Yến bỗng ngẩng đầu nói với tui.
Tui chân không nhảy lên chiếc giường lớn nhún hai cái rồi chui vào mền.
Đợi một lúc, không thấy có người vào, tui lại thò đầu ra ngoài, ánh mắt Kiều Yến chạm vào mắt tui, dao động trong chớp mắt sau đó khôi phục sự bình tĩnh: “Chị ngủ trước đi, đừng chờ em.”
Nhóc rời khỏi ghế mây, cũng không đi về phía giường lớn mà bước ra khỏi phòng.
…
… Ăn nhằm thứ gì bị đau bụng rồi à?
Nghe nói trên đời có một sự tồn tại tên là dì cả, khiến cho con người trong một tháng sẽ có vài ngày cố định tâm trạng không tốt, xem ra dì cả của Kiều Yến tới chơi, bản cương thi hiểu mà, không thể làm cho nhóc cảm thấy khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người tự phát tập trung trong kiến trúc dưới lòng đất, hôm nay Kiều Yến sẽ mở khóa USB.
Trong sự im lặng của mọi người, Kiều Yến cắm USB vào máy tính.
Xin hãy nhập mật mã, hệ thống nhắc nhở.
Kiều Yến dùng bàn phím điền hai chữ Hách Hách, sau đó tạm dừng một lát rồi mới gõ Enter.
“Đang xác nhận mật mã…”
Tất cả mọi người nín thở, nhìn dòng chữ to màu đỏ cứ chớp chớp sau đó trong ánh mắt chờ mong của vạn chúng, biến thành: “Xác nhận thành công.”
“Hay lắm!” Khương Kiến ở phía sau kích động reo lên.
Kiều Yến xem qua mấy mục được phân loại một lần, phát hiện chúng đều là những tư liệu và ghi chép chuyên nghiệp có liên quan đến bệnh độc X và bệnh độc G.
“Thứ này quá quý giá, nếu giao cho nhân tài chuyên nghiệp, nói không chừng có thể nghiên cứu ra vắc- xin phòng bệnh đó!” Khương Kiến kinh ngạc nói.
“Ở đây có một cái video clip… cho Hách Hách?” Kiều Yến điểm vào cái icon kế đặc biệt, sau đó mở tiếng lớn lên.
Sau một đống tạp âm, có một người đàn ông mặt mày mệt mỏi ngồi xuống trước màn hình.
“Hách Hách, đây là lần cuối cùng ba ba nói chuyện với con. Ba xin lỗi, ba ba không thể tiếp tục bảo vệ con được nữa. Để căn cứ này không bị bại lộ, ba phải rời khỏi đây, rời xa con. Để ngừa vạn nhất, ba sẽ đem theo phần “bệnh độc Khuê” còn lại theo, hy vọng rằng ba sẽ không cần dùng đến nó… Bệnh độc do ba tạo ra, ba chưa từng hối hận khi đã tạo ra nó, chúng ta sinh ra vốn là vì cứu người, chỉ là người sử dụng chúng đã đi vào tà đạo mà thôi. Tuy ba đã tạo ra bệnh độc “Tịch” “Khuê”, nhưng thật đáng tiếc, đến những giây phút cuối đời, ba vẫn chưa kịp nghiên cứu ra vắc- xin phòng bệnh.”
“Bệnh độc Tịch có mười phiên bản, mỗi người tham dự kế hoạch Thiên sứ mỉm cười có một bản khác nhau, nhưng theo thời gian, bản thân bệnh độc đã có sự tiến hóa thay thế, cuối cùng chỉ có con của ba, bệnh độc trên người con vẫn có sức sống như cũ. Người thích nghi được thì sống, cá lớn nuốt cá bé, thế giới bệnh độc cũng như vậy. Lúc ban đầu, mười phiên bản của bệnh độc Tịch xưng bá thành nguy cơ sinh hóa, sau khi trải qua sự cạnh tranh, bệnh độc đã biến cơ thể mẹ thành zombie, bệnh độc mạnh mẽ vô song trong người con là tốt hay xấu… ba ba không thể cùng con quan sát nữa rồi.”
“Ba ba đã gây ra rất nhiều tổn thương không thể chữa lành cho con, những tổn thương đó trở thành những vết thương vĩnh viễn không khép miệng trong lòng con, nhưng con đừng quên—Ba ba vẫn luôn yêu con từ tận sâu trong tim.”
Ba ba vẫn luôn yêu con từ tận sâu trong tim.
Thân thể phản ứng nhanh hơn cả linh hồn, trước khi tui phát hiện nước mắt đã tràn ra.
“Nếu có một ngày con có thể nhìn thấy những thứ này, điều đó chứng minh là con đã tỉnh. Ba ba hy vọng trong thế giới đã sụp đổ này, con vẫn có thể hạnh phúc—sống trong hạnh phúc. Nếu có một ngày con gặp được một quái vật tiêm bệnh độc G, hãy hứa với ba… Giết nó đi.”