Dương Nhất Phàm nhận mặt nạ phòng hộ do một người đưa tới: “Còn lại giao cho các anh.”
“Dạ!”
Gừ Gừ hung hăng đập vào lồng sắt.
Tui đánh giá độ rộng của những thanh sắt, từ bỏ suy nghĩ dùng xương đuôi công kích.
Hơn người mặc đồ trắng vây quanh lồng sắt, cầm thứ gì đó như súng phun, phun sương trắng về phía bọn tui.
Cái gì vậy?
Sương ẩm ướt dính lên da, sau đó nhanh chóng thấm vào, cảm giác… rất kỳ lạ.
Tui lui về sau hai bước, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Gừ Gừ bị phun sương càng thêm phẫn nộ đập vào nhà giam.
“Akishino tiên sinh… thuốc gây tê cường độ cao hình như không có tác dụng với con quái vật này…” Một người áo trắng mở miệng.
“… Thôi, thứ sinh vật cấp thấp này, sau này muốn nhiều ít gì cũng có, trước tiên xử lý hết chúng đã.”
Bây giờ không phải lúc lấy cứng đối cứng… Tui ra lệnh cho Gừ Gừ, Gừ Gừ tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời ngừng lại.
“Đúng vậy… Hách Hách là đứa bé hiểu chuyện.” Dương Nhất Phàm cười.
Sau đó…
Anh ta bắn về phía Gừ Gừ.
“Pằng”
Đạn bắn trúng cổ Gừ Gừ, Dương Nhất Phàm tiếc nuối than một tiếng.
Phản kháng sẽ bị bắn, không phản kháng cũng bị bắn?!
“Ngại quá, những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của tôi thì càng ít càng tốt, tôi không muốn khi mở cửa lồng lại bị cắn cho một cái đâu” Dương Nhất Phàm cười, đôi mắt lại lạnh băng.
Chạy mau…
Gừ Gừ không phải zombie…. Anh ta giống như Kiều Yến, Kiều Úc, là người trong gia tộc của tui.
Phát súng kế tiếp bắn vào chân trái của Gừ Gừ phía sau song sắt, Gừ Gừ té xuống.
Đừng mà!
“Cúi chào hả?” Dương Nhất Phàm cười nhẹ, bóp cò.
Tui dùng tất cả sức lực còn lại dùng xương đuôi quét viên đạn bắn tới.
“Sao vậy? Hách Hách không muốn à? Thế tùy cô vậy, trước giữ cho nó mạng. Các anh gia tăng liều lượng, nhanh lên.” Dương Nhất Phàm thu súng lại, không kiên nhẫn nói.
“Dạ! Akishino tiên sinh!”
Lượng sương lớn hơn bắn về phía tui, tui mất đi quyền không chế thân thể và cả ý thức.
Khi tui ngã xuống, lúc chỉ còn tia ý thức, tui thấy Kiều Úc cách đó không xa, anh ta đang cố gắng dùng khẩu hình miệng nói với tui: “Một mình… chạy…”
… …
Gấu nhỏ tiên sinh… Gấu nhỏ tiên sinh… Kể cho ngài nghe tin tốt nhé, hôm nay chúng ta sẽ có bánh ngọt to ơi là to để ăn đó! d.d.Lê Quý Đôn
Ha ha… tại sao hả? Tại vì… hôm nay là sinh nhật của Hách Hách!
Lúc mẹ về sẽ mang bánh ngọt về cho Hách Hách, ba ba cũng sẽ đến… Gấu nhỏ tiên sinh có nhớ ba ba không?”
A, điện thoại reo, chẳng lẽ là ba ba?!
Alo… ba ba…
“Tịch Khuê hả? Mẹ đây. Mẹ xin lỗi, công ty phái mẹ đi công tác đột xuất, đêm nay mẹ không thể cùng ăn sinh nhật với Tịch Khuê. Sinh nhật năm nay con chơi với ba nha?”
Tại sao… Hôm nay là sinh nhật của Hách Hách mà… Hách Hách vẫn luôn, vẫn luôn trông mong được cùng ba mẹ ăn sinh nhật…
“Mẹ xin lỗi, mẹ phải đi công tác, mẹ không còn cách nào khác. Tịch Khuê ăn sinh nhật với ba nha, mẹ đi công tác về sẽ mua quà cho con, được không?”
Phải đi công tác... không còn cách nào khác…
Không còn cách nào khác… được thôi…
“Vậy nha, sáng mai mẹ sẽ về, Tịch Khuê ở nhà ngoan nha…”
…
Không sao, Gấu nhỏ tiên sinh, ba ba sẽ đến ăn sinh nhật với Hách Hách!
Hách Hách là bé ngoan, nên… công tác… không còn cách nào khác…
Không sao hết! Gấu nhỏ tiên sinh, đừng buồn! Cười lên xem nào!
Để mình gọi cho ba ba, để ba ba mang bánh ngọt đến đây!
… …
Hu hu, làm sao đây? Không ai bắt máy… Ba ba lại bận à?
Hết cách rồi, chúng ta xem tivi trước nha! A, Gấu nhỏ tiên sinh, ngài có lạnh không? Lại đây, cùng Hách Hách ngồi trong mền xem tivi nha!
Ui… đói quá… sao ba ba còn chưa tới?
…
Hu hu, trời tối rồi, ba ba trễ quá nha… Gọi thêm lần nữa xem…
Vẫn không ai nghe…? A, có rồi!
Ba ba…
Hả… có chuyện đã xảy ra? Hôm nay là sinh nhật Hách Hách mà? Ba ba không đến ăn sinh nhật với Hách Hách ư?
Quà không quan trọng! Chừng nào ba mới tới? Hách Hách và Gấu nhỏ tiên sinh vẫn đang chờ đó! À, Gấu nhỏ tiên sinh còn nói ngài ấy rất nhớ ba ba…
… Còn một cuộc phẫu thuật? Nhưng không phải ba đã hứa rồi sao?
Người bệnh đang rất nguy kịch..? Hách Hách hiểu… Dạ, nhưng hôm nay là…
Với mẹ? Nhưng mà mẹ…
“Ba xin lỗi, Tịch Khuê. Tình huống của bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu. Ba ba phải tắt điện thoại đây, sinh nhật vui vẻ nha con.”
Ba…
Tút… tút… tút…
…
… Gấu nhỏ tiên sinh, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi! Hách Hách mua bánh ngọt cho Gấu nhỏ tiên sinh nha? Mẹ nói… tiền để trong ngăn tủ… Tìm được rồi!
Hic… ở ngoài lạnh lắm… Phải thay quần áo, thật là phiền phức…
Đúng rồi… dù sao mẹ không có ở đây nên sẽ không biết, Hách Hách cứ bọc mền đi ra ngoài là được rồi! Dù sao cửa hàng tiện lợi ở ngay dưới lầu, dì ở cửa hàng tiện lợi cũng rất tốt, sẽ không méc mẹ… Ha ha, bí mật nha… Gấu nhỏ tiên sinh.
…d.d.Lê Quý Đôn
Cửa hàng tiện lợi ấm áp quá đi, có trứng luộc nước trà! Gấu nhỏ tiên sinh muốn ăn trứng luộc nước trà không?
Dì ơi, dì ơi! Cho hai cái trứng luộc nước trà!
“Tịch Khuê, hôm nay con lại ở nhà một mình à?”
Không phải một mình, còn có Gấu nhỏ tiên sinh nữa!
“Vậy à… Tịch Khuê ngoan quá”
“Woa~ bé gái đáng yêu quá, ở tiểu khu của chúng ta à?”
Còn có sữa nè… bánh quy… bánh ngọt nhỏ… Gấu nhỏ tiên sinh muốn ăn gì nữa không? Muốn ăn gì Hách Hách cũng mua cho ngài!
“Đúng vậy…”
“Khuya vậy mà người trong nhà yên tâm cho bé ra ngoài mua đồ à? Không phải là lén chạy ra ngoài chứ?”
“Không phải đâu, bà không biết à? Đứa bé này rất nổi tiếng trong tiểu khu của chúng ta đó.”
“Gì cơ?”
“Cha mẹ của nó… ly hôn. Nó ở với mẹ, nhưng mà mẹ nó… giống như cứ mặc kệ nó.”
“Gì? Không thể nào? Bé gái đáng yêu vậy mà!”
“Tôi nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi… Mười bữa cơm có tám bữa là ăn ở tiệm chúng tôi rồi. Không chỉ vậy, tôi trực đêm nên biết, mẹ của nó lần nào cũng được xe sang chở về, hình như rất thân mật với người đàn ông trên xe đó…”
“… Đáng thương quá…”
“Đúng đó… Ba mẹ ly hôn, mẹ lại có ý tái hôn, sao ba của bé không xuất hiện? Bé gái hiểu chuyện vậy mà sao hai bên không thích nhỉ… A!”
Nói bậy! Dì đáng ghét! Sao lại nói ba mẹ như vậy…
Mẹ không có ghét Hách Hách đâu!
Ba ba cũng không ghét Hách Hách!
Dì nói dối! Con ghét dì rồi! Dì là trứng thối!
“A! Tịch Khuê, chờ chút! Nghe dì nói nè…”
Gấu nhỏ tiên sinh, chúng ta đi thôi! Không thèm chơi với dì nữa!
Dì là người xấu!
Hách Hách là bé ngoan… Mẹ và ba ba không ghét Hách Hách!
…
Mẹ và ba ba không ghét Hách Hách đâu, Hách Hách ngoan mà… Cô nói, chỉ cần Hách Hách ngoan, ba mẹ sẽ thích Hách Hách, Hách Hách ngoan… nên… Dì nói dối, dì là trứng thối, Hách Hách không bị lừa đâu.
Gấu nhỏ tiên sinh, Hách Hách không bị lừa đâu.
Ba mẹ lúc nào cũng gọi Tịch Khuê, Tịch Khuê… Nhất định là họ cho rằng Hách Hách lớn rồi, còn kêu tên lúc nhỏ thì Hách Hách sẽ ngượng ngùng nên mới luôn gọi là Tịch Khuê, chắc chắn họ không quên đâu…
“Hách Hách là bảo bối của mẹ và ba ba… sẽ mãi mãi yêu con…”
Đúng vậy… họ đã hứa rồi mà… Hách Hách sẽ mãi mãi là bảo bối của ba mẹ, sẽ không bị ghét đâu…
Mẹ không về nhà là do mẹ bận làm việc… Ba lúc nào cũng bận vì phải đi cứu nhiều người… Dì không biết gì hết.
Dì không biết gì hết mà vẫn gạt người… Xấu xa.
… Tuyết rơi, Gấu nhỏ tiên sinh, chúng ta về nhà thôi.
Đi ngủ sớm một chút, sáng thức sớm đón mẹ về! A… chút nữa thì quên mất.
Sinh nhật vui vẻ! Gấu nhỏ tiên sinh, Hách Hách nữa… Sinh nhật vui vẻ!
…
Buổi sáng tốt lành, Gấu nhỏ tiên sinh, lại đây, chúng ta ngồi ở đây, từ đây nhìn xuống có thể thấy mẹ về đó.
Kia là… Gấu nhỏ tiên sinh, chúng ta đi mau, Hách Hách thấy mẹ rồi! Chúng ta đi đón mẹ thôi!
…Thang máy chậm quá, nhanh lên đi, lỡ mất mẹ bây giờ.
Hu hu, chậm quá, chúng ta chạy thang bộ đi…
…
…
Đến nơi rồi…A, Hách Hách thấy mẹ rồi. Uả? Chú kia là ai?
“… Không mời anh lên lầu ngồi một chút sao?”
“Em cũng muốn, nhưng có cháu gái ở nhà, vô cùng ầm ĩ… Nó thấy anh sẽ làm ầm lên cho mà xem.”
“Nói ra thì.. Sao cháu gái lại ở nhà em?”
“Đâu còn cách nào khác, ba mẹ nó bận, nhờ em chăm sóc nó…”
“Ừ, em cũng rất vất vả. Chiều vẫn còn phải làm, em lên sớm nghỉ ngơi đi.”
“…”
“…”
“Rãnh rỗi lại đi thôn Ôn Tuyền nha.”
“Đương nhiên rồi.”
“Anh đi đây, hẹn gặp lại.”
“Dạ, anh về đến nhà nhớ gọi cho em nhé…”
…
Xe hơi đi rồi, cuối cùng mẹ cũng quay người lại.
“A..! Tịch Khuê? Sao con không ở trong nhà! Làm mẹ sợ muốn chết!”
…. Gì vậy?
“… Con làm gì đó? Nhìn mẹ chi?”
…
“Tịch Khuê! Con có nghe mẹ nói gì không?! Không được dùng ánh mắt này nhìn mẹ!”
… Thôn Ôn Tuyền? Tối hôm qua, mẹ phải đi thôn Ôn Tuyền?
“… Mẹ đến thôn Ôn Tuyền công tác, có khách…”
Nói dối! Lừa đảo!
Mẹ và người đàn ông kia bỏ lại Hách Hách đi thôn Ôn Tuyền! Mẹ và người đàn ông kia đến thôn Ôn Tuyền, để Hách Hách ăn sinh nhật một mình! Xem tivi một mình! Ăn cơm một mình! Chơi một mình! Ngủ một mình!
“Con…! Con im cho mẹ! Con… Về rồi hãy nói!”
“… Này… Xin lỗi… Em quên điện thoại di động trên xe anh…” Người đàn ông đã đi lại quay lại.
“…”
“… Vậy, anh đi trước.”
Ha ha
Ha ha ha ha ha ha ha bị bỏ rồi?! Bị bỏ rồi?! Mẹ đáng đời- Mẹ- đáng- đời!!
“Con câm miệng ngay cho mẹ!!”
… Ây da, gò má đau quá.
Sau đó, tóc bị giật mạnh, đầu bị một cỗ sức mạnh đập lên tường.
“Mày chết đi! Không có mày thì hay rồi! Đều tại mày!! Đều tại mày tao mới thành như vậy!! Tao vất vả biết bao nhiêu!! Tao khổ biết bao nhiêu… Không có mày… không có mày thì tốt rồi!!”
…
Mẹ mới đúng…
Mẹ mới nên chết đi! Sao Hách Hách phải chết! Mẹ chết đi! Nếu mẹ chết Hách Hách không khóc đâu, mẹ mới là kẻ đáng chết!!
Mẹ chết đi!!