“Hu hu hu… con xin lỗi… con xin lỗi mà… Con sai rồi, con sai rồi… Mẹ đừng đánh con… đừng đánh con nữa mà…”
“Mẹ đã dặn con là không được ăn ở trên giường rồi mà?! Sao con lại không nghe lời mẹ? Sao con làm mấy chuyện khiến người ta bực bội không vậy hả?!”
“Con xin lỗi… Hu hu hu…Con xin lỗi mẹ mà… Hu hu hu… Tại vì… Tại vì…”
“Im đi! Mẹ không muốn nghe con nói dối! Mẹ chịu đủ rồi, sao con lại thế này?! Con có biết mẹ đi làm cực khổ cỡ nào không? Về nhà còn phải dọn đống rắc rối do con gây ra, sao con không biết thông cảm cho mẹ?!”
“Hu hu hu hu… Con xin lỗi… Con xin lỗi mà…”
“Sau này con còn đem đồ ăn lên giường ăn nữa hay không?!”
“Dạ không… hu hu hu…”
“Đủ rồi đấy! Con làm canh vương vãi khắp giường rồi, đêm nay con đứng ngủ luôn đi!”
“Hu hu hu…. Mẹ…”
“Cút ngay! Tự kiểm điểm lại mình đi!”
Đây là…. Ký ức của tui? dien_dan_Le_Quy_Don
Không… không phải là ký ức của tui, tui chỉ là một người đứng xem, một người trong suốt thờ ơ, lạnh nhạt.
Cảnh trong mơ từ từ biến mất, ý thức lần nữa trở về thân thể tui.
Tiếng xe hơi xóc nảy trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng, trong xe có mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Vậy… bây giờ Vưu Bằng Siêu thành đội trưởng rồi?” Đây là tiếng của Kiều Yến.
“Đúng, bây giờ anh ta đồng cấp với Hạ Du Sâm rồi.” Dương Nhất Phàm nói.
“Đội trưởng có cảm thấy…?” Khương Kiến do dự hỏi.
“Không.” Kiều Yến trả lời dứt khoát, “Mỗi người có sựa lựa chọn khác nhau, không nên để tình cảm chi phối.”
“Lúc tôi đi, Vưu Bằng Siêu có gửi lời, anh ta nói anh ta không thể báo ơn, anh ta rất xin lỗi.” Dương Nhất Phàm nói.
“Thật ra, người bị tình cảm chi phối hẳn là đội trưởng nhỉ?” Khương Kiến cười ha ha.
Dương Nhất Phàm nghe thế cũng cười.
“Ầy, cười gì mà cười, để Hách Hách và Kiều Úc nghỉ ngơi, đừng đánh thức họ.” Khương Kiến chỉ cho phép châu quan đốt lửa nhưng không cho dân chúng thắp đèn.
“Nói đi cũng phải nói lại, đội trưởng, tính cách của cậu và anh em của cậu hoàn toàn khác nhau nha.” Tiếng của Dương Nhất Phàm.
“Chắc là do hoàn cảnh khác nhau?” Kiều Yến ngập ngừng, trả lời.
“Hả? Hồi nhỏ hai người không ở chung với nhau?”
“Từ lúc tuooit, Hách Hách đã nuôi tôi rồi.”
Một bàn tay lành lạnh phất qua sợi tóc nơi gò má tui, mang theo mùi khiến người khác an tâm của Kiều Yến.
“ tuổi? Vậy đến giờ đã hơn năm rồi, không đúng nha, lúc đội trưởng tuổi Hách Hách chỉ mới vài tuổi thôi…”
“Đội phó ngu ngốc, chẳng lẽ Hách Hách giống chúng ta sao?” Dương Nhất Phàm mắng.
“Vậy… chẳng lẽ Hách Hách không lớn lên?”
“Đang lớn.” Tui trừng mắt nghiêm túc nói với Khương Kiến.
Khương Kiến bị dọa cho nhảy dựng lên, vẻ mặt như thể bị tui hù cho chết khiếp.
“Thật à? Sao bọn anh không thấy?” Dương Nhất Phàm ngờ vực hỏi.
“U… đang lớn.”
Vừa dứt lời, Kiều Yến vội ho khan, bịt miệng tui lại.
“Khụ… Khương Kiến, anh đổi cho Dương Nhất Phàm đi.”
“A? Ừ… được.”
Chi vậy? Bản cương thi còn chưa nói xong mà…
“Tôi ra phía sau lấy chút nước.” Dương Nhất Phàm dừng xe lại, tiện tay cầm theo mấy cái bình thủy, ra phía sau xe.
Đội Diễm Ngộ tìm được một chiếc xe duy nhất vẫn còn chìa khóa, một chiếc xe bán tải màu vàng chóe.
Gừ Gừ không có nhân quyền, bắt buộc phải ngồi khoang sau.
Nhưng Kiều Úc nguyên bản có thể ngồi trong xe cũng tự phát ra thùng xe hít bụi, việc này khiến người ta không thể hiểu nói.
Ai đó nói, trong xe không khí ngột ngạt, nhưng bản cương thi xem ra, là do lỗ thông khí quá nhỏ.
Nhìn Nhĩ Khang nhà người ta xem, chưa bao giờ than vãn về không khí, vì người ta lúc nào cũng có thể hít thở không khí trong lành! (Editor: Tui chịu, tui không biết cái này là sao nữa.)
Khương Kiến đổi chỗ, ngồi xuống ghế tài xế, Dương Nhất Phàm cũng trở lại từ phía sau xe.
Chiếc xe bán tải lại lên đường.
Ài, bản cương thi thích Pikachu hơn xe bán tải.
Ngồi lâu trên xe thật sự rất nhàm chán.
“Đến nơi chưa?” Tui chán chết, Kiều Yến thay tui hỏi.
“Vừa qua Nam Xương.” Khương Kiến trả lời.
“Nếu tình hình giao thông thuận lợi thì không đến một ngày nữa chúng ta sẽ tới Phúc Châu.” Dương Nhất Phàm nói xen vào.
“Nếu tìm không thấy người có thể lái máy bay trực thăng, chúng ta chỉ có thể…”
“Bơi qua?” Khương Kiến quay đầu hỏi.
“Đi thủ đô cướp một người.” Kiều Yến bình tĩnh đáp.
“Gì?!” “Anh lạy em luôn đó đại caaaaaaa….”
Tiếng rên của Khương Kiến như tiếng quỷ khóc thần sầu vang vọng trong màn đêm.
“Trời xanh ơi, dọa chết con rồi…” Khương Kiến không chịu nổi sự đả kích liên hoàn.
“Hình như là người, đội trưởng, đến xem không?” Dương Nhất Phàm hỏi.
dien_dan_Le_Quy_Don Kiều Yến lúc nào cũng chỉ lo quét tuyết trước cửa, mặc kệ ngói nhà người khác đẫm sương, nhưng khi nhóc con còn chưa kịp mở miệng, tui đã nói: “Đi.”
Coi như giúp tui “giết” chút thời gian, đưa tay giúp đỡ đi.
Kiều Yến nhìn tui một cái, gật đầu.
Xe bán tải chạy lon ton trên đường quốc lộ, dừng lại trước một trạm đỗ xe lớn lộ thiên.
Khương Kiến đã lên đạn, Kiều Yến vẫn bình tĩnh như cũ.
“Cạch..” Tui quay cửa kính xe xuống, hớn hở hô lên với thiếu niên đang chạy như điên vòng vòng quanh bãi đỗ xe bên ngoài.
“Đậu xanh… Sao lại là chú…”
“Chú bắn đê!” Khương Kiến vác súng xuống xe gọi với theo thiếu niên kia.
“Còn chờ anh nói à! Súng của ông đây rơi xuống gầm xe rồi, á á á á...”
Khương Kiến đùng đùng bắn chết mấy con zombie đang cười vui vẻ đuổi theo sau thiếu niên.
“Mẹ ơi, các anh không tới ông đây sẽ mệt chết mất.” Thiếu niên há to miệng thở phì phò, ngồi chồm hổm dưới đất.
“A... Sau lưng chú còn một con kìa.” Khương Kiến bỗng giơ súng lên.
“Móa!” Thiếu niên mới than mệt lại nhấc chân chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
“Giỏi.” Dương Nhất Phàm khen tận đáy lòng.
Tiếng súng qua đi, con zombie sau lưng thiếu niên ngã xuống.
“Quen hả?” Kiều Yến hỏi.
Tui gật đầu, kể cho Kiều Yến nghe chuyện cậu ta chơi cờ nhảy với tui.
“...Lúc đó chị vẫn còn tâm trạng chơi cờ nhảy?”
Không được, Kiều Yến đen mặt.
Tui vội quay đầu sang chỗ khác để tránh cơn giận của nhóc.
“... Nữ lực sĩ! Sao cô lại ở đây? Không phải cô bị người ta dùng vài tờ tiền lừa đi chớ?!” Thiếu niên cảnh giác trừng mắt nhìn tui, không muốn đến gần chiếc xe.
Tiền? Tiền gì?
“Chú em à... bọn anh là quân nhân...” Khương Kiến- người được cho là thành viên của bọn buôn người đen mặt.
“Quân nhân thì thế nào? Tổng thống cũng có người xấu!”
“Nước chúng tôi không có Tổng Thống...” Dương Nhất Phàm cũng đen mặt.
“Gừ Gừ.”
Tui kêu một tiếng, Gừ Gừ thân thể cường tráng nhảy từ phía sau xe ra ngoài, gương mặt góc cạnh rõ ràng áp sát cửa sổ lấy lòng nhìn tui.
“Đây là Gừ Gừ. Đó là Khiêu Khiêu.” (Khiêu trong khiêu vũ, nhảy nhót)
“Ai là Khiêu Khiêu? Ai là Khiêu Khiêu hả...?!” Thiếu niên vô cùng khỏe khoắn, không cảm thấy có chút nào là “mệt chết” cả.
“Suỵt... suỵt...làm ơn, nhỏ tiếng chút, cậu gào lên như vậy zombie ở xung quanh kéo hết lại đây đó!” Khương Kiến cố gắng ra hiệu với cậu ta.
“Sợ quái gì! Ông đây chạy nhanh, ông đây kiệt xuất nhất thiên hạ!”
“Chú em, nơi này rất nguy hiểm, anh đưa chú đến căn cứ người sống sót.” Dương Nhất Phàm có lòng tốt nói.
“Ông không cần! Cấp bậc của ông đây khác với bọn họ! Mấy người mới là kẻ nên đến chỗ nào mát mẻ mà ở đó, đừng cản đường vòng quanh trái đất của ông...”
“Vòng quanh trái đất? Chỉ mình chú?” Dương Nhất Phàm bán tín bán nghi đánh giá cậu ta.
“Đúng vậy! Một mình ông bay từ Hawaii sang đây, ông vừa mới du lịch ở Đài Loan, đang chuẩn bị đi... Gì đó? Định lôi kéo ông? Không có cửa đâu nhé!”
“.... Bay qua?” Kiều Yến đang bàng quan đứng bên cạnh tui, nhướn mày hỏi.
“Moa ha ha ha... Biết ngay thứ bình dân như mấy người không có kiến thức mà, ông đây chính là người ba lần đạt quán quân trong trận đấu kỹ năng bay đặc biệt của Thế giới đó... Sao? Muốn gì?!”
Trừ tui và Gừ Gừ, mắt ba người còn lại đều lóe ánh sáng xanh rồi.
“Cậu tên gì?” Kiều Úc vẫn luôn ở sau xe xuất hiện, tui nhìn qua kính chiếu hậu thấy anh ta mặc một cái áo mưa màu xám rộng thùng thình, một phần ba gương mặt ẩn dưới vành nón của chiếc áo mưa to.
“Lạc... Lạc Trạch...” Thiếu niên lắp bắp.
“... Lạc Trạch, nếu không ngại, đồng hành đi.” Kiều Úc mỉm cười, hàng răng trắng chỉnh tề phát sáng trong làn tuyết.
Kiều Úc vừa dứt lời, Gừ Gừ vác Lạc Trạch lên, đi nhanh về hướng khoang sau.
“Aaaaaaaaaa Bắt cóc... Bớ người ta có người bắt cóc trẻ vị thành niên nè...”