Không có tung tích của Kiều Yến ở hồ Thanh Hải.
Lúc thế này, tui trái lại càng thêm tỉnh táo.
Tui phải bảo vệ Kiều Yến, phải bình tĩnh suy nghĩ cho thấu đáo.
“Anh vào phòng thí nghiệm dưới đất tìm xem có manh mối hữu dụng nào không?” Tui dừng bước, xoay người nói với Kiều Úc.
“Vậy còn cô?” Kiều Úc ngạc nhiên.
“Tui phải về tìm Kiều Yến.”
Mặt Kiều Úc đen lại, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của tui, anh ta không nói câu nào liên quan đến chết nữa.
“Tui cũng phải đi.”
“Anh ở lại lục soát vùng này, tìm được manh mối hữu dụng thì đến tìm tui, tui đi một mình.”
Kiều Úc bị tui cảm nhiễm nên không thể chống lại mệnh lệnh của tui. Dù anh ta không muốn cỡ nào, anh ta vẫn phải ở lại trong này.
Tiền đề để Kiều Úc có được sức mạnh là phải trung thành với tui.
Không biết tại sao nhưng hình như tui có quyền trực tiếp khống chế cơ thể Kiều Úc. Nói cách khác, muốn bóp nát tim anh ta cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.
Anh ta đã trở thành tay sai của tui vĩnh viễn.
Tui và Kiều Úc mỗi người một ngã. Sau khi rời hồ Thanh Hải, tui chạy thẳng đến thành phố Đan Phù.
Đó là nơi tui nhặt được Kiều Yến. Tui tin Kiều Yến không chết thì nhóc nhất định sẽ đến tìm tui.
Như có kỳ tích, tui không vòng vèo quá xa đã chạy đến thành phố Đan Phù.
Thành phố Đan Phù là khởi nguyên của bệnh độc X, đã là một thành phố chết từ nhiều năm trước. Bây giờ nơi đây lại càng vắng lặng, chỉ có tiếng gió cuốn theo cát bụi cuồn cuộn thổi qua.
Thành phố Đan Phù là nơi tui quen thuộc nhất, mỗi ngóc ngách đều có hồi ức của tui. Tui đi trên đường cái mà sao bỗng thấy mắt cay cay.
Rõ là chỉ nhanh như cái chớp mắt, nhưng hồi tưởng lại thì ra tui đã ở bên Kiều Yến suốt mười năm.
Từ lúc nhóc còn là thú nhỏ gầy yếu đến lúc thành một con thú trưởng thành mạnh mẽ. Tâm huyết tui dành cho nhóc đã vượt khỏi giới hạn của thú cưng.
Tui biết Kiều Yến đã sớm không còn là thú cưng của tui, Kiều Yến là người thân quan trọng nhất, là đồng bạn quan trọng của tui… Tui không thể mất đi nhóc.
Đứng trước căn nhà trọ cao cấp quen thuộc, tui không dám bước tới.
Tui sợ hãi….
Rất sợ…
Nếu ở đây không có, vậy tui phải đi đâu mà tìm?
Thế giới rộng lớn đến vậy, không có Kiều Yến, Hách Hách phải làm sao đây?
Cầu thang trống vắng…
Hành lang trống không…
Tui đứng trước cánh cửa nửa khép, dùng cánh tay không biết tại sao lại đang run rẩy đẩy cửa ra.
Trước cửa sổ, một bóng người đang cúi đầu đọc sách.
Từ hốc mắt tui có những dòng chất lỏng mãnh liệt trào ra.
Kỳ quái, đây là gì… nội tạng à?
Tim tui lúc này như ngừng đập, tầm mắt tui và người đó chạm nhau.
“Kiều Yến…”
Chị rất nhớ em… Rất muốn gặp em…
Chị…
Một tiếng vang nhỏ vang lên, tập tranh trên tay Kiều Yến rơi xuống đấy.
Tóc đen dài qua gáy, vài sợi tóc trên trán phủ xuống che khuất mắt phải, cả người lôi thôi, Kiều Yến lúc này tinh thần sa sút và tiều tụy, ánh mắt nhìn tui đầy vẻ không dám tin.
“Hách… Hách…?” dien~dan~Le~Quy~Don
Kiều Yến mở miệng, giọng nói đó không chỉ làm tui giật mình mà còn làm nhóc hối hận, lần nữa cắn chặt môi.
Không biết đã bao lâu rồi nhóc chưa uống nước, giọng nói vô cùng khàn.
Kiều Yến…!!
Tui vừa định nhào lên, Kiều Yến lại như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hét lớn một tiếng: “Đừng tới đây…!”
Bước chân tui dừng lại giữa không trung, đến phiên tui không dám tin nhìn Kiều Yến.
“Đừng qua đây…” Nhóc tinh thần hoàng hốt, thấp giọng nói.
Là chị mà… Là Hách Hách nè…
Tui thử bước tới một bước, lập tức bị Kiều Yến cao giọng hét lên: “Không được qua đây!!”
Tại sao?
“Em xin lỗi… Đừng tìm em nữa…” Nói xong câu này, Kiều Yến nhìn tui một cái thật sau, trong mắt đầy vẻ không nỡ và đau đớn, lướt qua tui.
Sau khi lướt qua nhau, tui vẫn đứng ngơ tại chỗ,
Hơi thở của Kiều Yến vẫn còn trong không khí, nhưng người không thấy đâu nữa.
Tại sao…?
Tại sao…? Tại sao vậy…?
Em nói… Đừng tìm em nữa?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Sự giận dữ và đau đớn dâng lên trong lòng tui, tui xoay người đuổi theo.
Nhưng không thấy Kiều Yến, ở đâu cũng không có.
Tui mờ mịt đứng rất lâu trên con đường không một bóng người, thất hồn lạc phách quay về căn phòng Kiều Yến từng ở.
Nhặt lên tập tranh bị bỏ lại, trong đó là tranh vẽ nguệch ngoặc của trẻ con.
Trang đầu tiên vẽ vài cái cây và một gương mặt cười, ở giữa có một cô gái tóc dài nắm tay một bé trai, cô gái nghiêm mặt, bé trai cười đến tận mang tai.
Mặt sau dùng bút sáp màu viết xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Hôm nay Hách Hách dẫn mình ra công viên.”
Lật tiếp, phía sau cũng có tương tự như vậy.
Một thứ hình người xấu xí vươn nanh múa vuốt bị cô gái một quyền đánh ngã.
“Hách Hách đánh bại quái vật ăn thịt người, Hách Hách thật giỏi!”
… …
Một thứ trông như tảng đá, bên trên lại viết hai chữ: “Đồ hộp”.
“Hách Hách dẫn mình đi lấy hộp cá sốt đậu mà mình thích nhất, Ye---!”
… …
Hai cái bóng bị tô đi tô lại nhiều lần, bên cạnh là bé trai nắm tay cô gái tóc dài.
“Mình không thèm mẹ và em trai nữa đâu, mình không cần họ nữa… Mình có Hách Hách, mình rất vui!”
… …
dien~dan~Le~Quy~Don
Một trang chỉ có chữ, không có hình.
“Nghe nói ước nguyện với sao băng sẽ có thể thành hiện thực, mình đã xin “Kiều Yến và Hách Hách vĩnh viễn ở bên nhau!” Sau khi mình ước với sao băng mình đã bỏ giấy ước nguyện vào tạp chí ảnh của Hách Hách, không biết bao giờ chị ấy mới thấy nữa…”
… …
“Mình thích Hách Hách… Thích hơn bất cứ ai! Nếu chị ấy có thể thích mình như mình thích chị ấy… Không, chỉ cần một chút, chỉ cần thích mình một chút là đủ rồi…”
Tấm tiếp theo… Bé trai nằm trong lòng cô gái, lén mở mắt nhìn cô gái đang ngủ.
Tờ cuối cùng, nét chữ còn mới…
Trên giấy trắng viết chi chít chữ- Muốn gặp em.
Muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em muốn gặp em…
Mặt sau, chữ viết càng hỗn loạn, càng dùng nhiều sức, càng ấn sâu, cuối cùng cũng chỉ còn những mảnh vụn đầy lỗ hổng.
Vậy… Sao lại chạy trốn…
Không thích tui nữa rồi hả? Không thích Hách Hách nữa à? Tại sao? Hách Hách đã làm gì sai?
Tại sao mọi người lại đối xử với tui như vậy?
Muốn bắt Hách Hách lại… Muốn lợi dụng Hách Hách… Muốn lấy máu Hách Hách… Muốn giết chết Hách Hach…
Tại sao…?
Tại sao? Cả Kiều Yến… cũng không cần Hách Hách nữa?
Tui vẫn luôn cho rằng tui không có nước mắt, nhưng nó lại như con sông bị vỡ đê ồ ạt trào ra.
Tui bị vứt bỏ à?
Hách Hách bị vứt bỏ ư?
Rõ ràng… rõ ràng chính em đã nói, sẽ không bao giờ, không bao giờ rời xa chị…