Vì bản cương thi không biết lái xe nên cả hành trình chỉ có thể dựa vào hai chân. Bản cương thi cũng chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nên dù có bản đồ cũng thường xuyên nhầm đường.
Những việc nhỏ này làm lãng phí quá nhiều thời gian, nếu Kiều Yến xảy ra chuyện gì thì bản cương thi phải làm sao...Tui vừa bắt đầu hành trình tìm kiếm Kiều Yến vừa nhớ đến nhóc.
Không dễ dàng tí nào. Bản cương thi phải lao lực, trăm cay nghìn đắng đến được tỉnh Thanh Hải.
Tuy không biết tại sao lại lỡ mất tỉnh Cam Túc, nhưng lúc bản cương thi nhìn thấy tấm bảng chỉ đường thì cảm thấy vui vô cùng.
Bản cương thi đó giờ có phân biệt được phương hướng nào đâu, thích bên nào thì đi bên đó, bên chưa đi thì... hẹn lần sau.
Sa mạc Tengger ().
() Sa mạc Tengger (Sa mạc Đằng Cách Lý) nằm ở tây bộ Nội Mông và trung bộ Cam Túc, kéo dài từ Hạ Lan Sơn ở phía đông đến Nhã Bố Lại Sơn ở phía tây cũng là một trong các sa mạc lớn nhất Trung Quốc.
Nơi tui đang đứng có một tấm bảng chỉ đường ghi vậy đó.
Sa mạc?
Sa mạc à?
Chính là cái đống cát này?
dien:>dan:>LQD
Tui vừa hứng thú vọt tới hai bước lại nghĩ đến thú cưng đang bị lạc nên nhanh chóng phanh lại: Bình tĩnh, lần sau lại tới nha?
Tui nén cái ý định xây một thành trì xa hoa to lớn bằng cát lại, đi sâu vào trong sa mạc.
Một tháng trước vừa rời khỏi hồ Thanh Hải trời đất băng giá, bây giờ lại đứng trên sa mạc cực nóng, đúng là thay đổi nhanh thật.
Ngoại trừ mấy bụi cây lẻ loi, trong sa mạc mênh mông chỉ có cát vàng, không có dấu hiệu của thứ gì khác.
Cát vàng như sóng biển bị cố định lại, như những con sóng bị ngừng lại, mà bản cương thi đang đứng trên con sóng này.
Mặt trời thì cực lớn, nhưng bản cương thi không có thời gian rãnh để đi tìm dù. Về mặt sinh lý thì không có nguy hiểm gì, dù trong lòng vẫn cảm thấy ghét nhưng bản cương thi không phải là không thể nhịn được.
Đi suốt ba ngày vẫn là cát vàng vô biên vô hạn, bản cương thi đi cũng có thể ngủ gà ngủ gật. Cuối cùng cũng phát hiện được một vách đá.
Sắp đến vùng rìa sa mạc rồi?
Tui đến chỗ vách đá, phát hiện bên trong có mùi người sống thoang thoảng truyền ra.
Người trong núi à?
Tui đi vòng quanh vách đá, phát hiện cửa vào đã bị đá lớn chặn lại.
Xem ra người chặn cái động ngày không muốn ra khỏi đây, cửa vào bị lấp kín như bưng, người bình thường hoặc zombie đều không thể đẩy ra.
Nhưng bản cương thi là người bình thường ư?
Anh muốn tui đẩy, bản cương thi đây không thích đẩy đó.
dien:>dan:>LQD Tui vươn ngón tay vẽ lên cửa vào, chà, chuẩn rồi.
Tui nhẹ nhàng ấn lên cửa, cửa đá ầm ầm sập xuống.
Đi vào nơi này, tui mới biết thì ra trong vách đá này vẫn nhìn thấy trời, bầu trời xanh trong suốt trên đầu bị vách đá dựng đứng chia thành nhiều phần nhỏ.
Đi vài chục bước tui phát hiện một căn nhà lá rách nát.
Xem ra lâu rồi không có người ở, cửa và cửa sổ đã bị tơ nhện giăng kín.
Tui thử đẩy cửa, dễ dàng vào trong.
Ánh sáng mỏng manh chiếu vào qua khung cửa sổ, trong ánh nắng vàng có vô số bụi bặm đang bay lượn. Ở góc tường, có một đống cỏ, phía trên có một cái xác khô.
Từ khi ngủ dậy, ngũ giác của tui được cường hóa trên diện rộng, những mùi trước kia không thể ngửi thấy cũng có thể ngửi được. Nhưng mà có đôi lúc công năng này không được yêu thích, ví dụ như bây giờ, bản cương thi không muốn ngửi mùi của cái xác kia chút nào.
Tui xoay người định đi khỏi đó thì vô tình thấy cạnh cái xác kia có một cuốn sổ ghi chép.
Điều khiến tui chú ý là trên bìa cuốn sổ có một kí hiệu, búa và mâu giao nhau.
Kí hiệu này tui đã thấy ở phòng thí nghiệm dưới đất ở thành phố Đan Phù.
Tui nhặt cuốn sổ đầy bụi lên, phủi sạch, bắt đầu tìm hiểu.
Bên góc dưới bìa phải có viết “YU”, chắc là tên của chủ cuốn sổ này?
Tui mở cuốn sổ ra:
“. .
Nhờ nỗ lực của mình, cuối cùng tôi cũng được điều đến tổng bộ của công ty. Đây chính là sự công nhận của cấp trên dành cho tôi. Tôi không thể để cơ hội vụt khỏi tầm tay một cách vô ích. Từ hôm nay, lương của tôi sẽ gấp lần lúc trước. dien:>dan:>LQD Tin này khiến tôi vui lắm. Nhận tiền lương xong tôi có thể dẫn vợ đi mua chiếc áo khoác mà cô ấy thích rồi.”
... ......
“. .
Hôm nay tôi bắt đầu được quyền tham gia nghiên cứu cơ mật của công ty. Không biết là nghiên cứu gì đây ta? Tôi rất tò mò. Cuối tháng tôi và người nhà sẽ chuyển đến nhà trọ xa hoa của công ty, không hổ là công ty lớn, đãi ngộ vô cùng tốt.”
... ....
“. .
Tôi nhìn thấy rồi... Tôi nhìn thấy rồi...
Tôi phải tố cáo cho Chính Phủ biết mới được! Nhưng cái chuyện hoang tưởng này, người khác có tin tôi không?! Trước đó công ty sẽ giết tôi mất...
Không... Tôi không thể chết được. Vợ tôi, người nhà của tôi nằm trong tay họ hết.
Nếu tôi không tham gia nghiên cứu này thì tốt rồi... Không... Nếu tôi không vào cái công ty này thì tốt rồi...!
Chốn địa ngục này... Toàn là ác ma!!!
... ...
“. .
Bọn họ bắt tôi tham dự kế hoạch...
Chính tay tôi đã tiêm thứ đó vào trong cơ thể người kia...
Tôi sẽ không được tha thứ...”
... ...
“. .
Tôi sắp điên rồi.... Bọn họ đã tạo ra cái thứ quái vật đó!!
Đã có hai nhà nghiên cứu bị quái vật giết chết, vậy mà họ vẫn cứ thờ ơ!
Tôi không thể ở chỗ này được nữa, nếu không, không sớm thì muộn kết cục của tôi cũng sẽ như họ.”
Từ chỗ này, có một khoảng thời gian dài không có gì hết, mãi đến nửa năm trước, tờ mới nhất nằm ở cuối cùng.
“. .
Tôi cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Vậy cũng được, so với cảnh suốt ngày sống trong sợ hãi, không bằng để tôi được nghỉ ngơi. Tôi mệt rồi...
Nhiệm vụ trông coi cửa vào phải giao cho người khác, nhưng ngay cả sức để đi đường tôi cũng không có. Vậy những người khác, chừng nào mới phát hiện ra tôi? Khi đó chắc tôi chỉ còn là một cái xác.
Tôi đã phạm quá nhiều tội nghiệt, dù chết cũng không thể lên Thiên Đường.
Địa Ngục... Tôi đến đây...”
Ghi chép dừng lại ở đây.
Sau khi xem xong, tui chỉ nghĩ tới một chuyện là đá cho cái xác khô này tỉnh: Ê, dậy giải thích cho tui.
Nhật ký không đầu không đuôi kiểu này là sao...
Tui ném cuốn sổ đi, một lần nữa ra khỏi căn nhà lá.
Xem ra chỉ có thể theo vách đá vào trong, biết đâu sẽ gặp “những người khác” được nhắc tới trong đó?
Đi trong con đường hẹp quanh co suốt phút tui mới thấy mười mấy căn nhà lá cũng lụp xụp không kém.
Có mấy người đàn ông gần như không mặc gì, mặt không chút thay đổi làm việc đồng áng, đa số phụ nữ ngồi trước những căn nhà lá, vẻ mặt đờ đẫn.
Ở đây không có trẻ con.
Một người trong đó nhìn thấy tui, ngây người vài giây rồi bỗng cất lên tiếng gào rú hoảng sợ: “Người từ bên ngoài đến!!”
Tiếng gào vừa dứt, vẻ mặt mọi người thay đổi, tất cả mọi người như phát điên, giơ cuốc, liêm đao, kéo,... đủ loại kiểu dáng vũ khí vọt về phía tui, như lũ chó đói đã hai tháng chưa được ăn thịt.
Má ơi, bản cương thi thân thiện như vậy, chưa từng bị người sống khai chiến nha.
Tui xoay lưng bỏ chạy, trong lúc đùa giỡn với thôn dân cũng tiện thể chạy hai vòng quanh thôn. Trên đường, tui phát hiện một cái hố sâu, bên trong là hài cốt nhỏ cỡ những đứa trẻ con, thịt bị lóc sạch, chỉ còn lại khung xương, có mấy đứa bị thiếu xương... bị đem đi nấu canh à?
Thôi, chơi không vui, tui nên ra ngoài thì hơn.
Không đùa với thôn dân nữa, tui xoay người chạy về phía con đường hẹp, chạy ra khỏi thế giới bị khép kín này nhanh như chớp.