Nhà của cậu ở một tiểu khu cũ có tầng, cậu ở tầng .
Khu này thuộc dạng ‘lâu đời’ nên tất nhiên sẽ không có thang máy, nhìn vào gợi cho người khác nhớ đến Hồng Kông ngày trước.
Nam thần đứng trước cửa gỗ sơn màu đỏ mà đánh giá xung quanh. Các cạnh cửa sơn đã tróc gần hết, lộ ra màu gỗ nguyên thuỷ.
Chỗ khung cửa gắn với tường bị nứt ra, khi mở cửa sẽ có tiếng cót két chói tai.
Boss khẽ nhíu mày, nói câu đầu tiên với cậu từ khi trên đường đến giờ.
“Sao cậu lại.. ở một nơi như thế này?”
Cậu vội vào nhà cất dù, mắc công sàn nhà dính nước dột xuống lại bị lầu dưới mắng vốn. Hả hê nhìn Boss cười ngu.
“Còn không phải vì Boss nhà anh trả lương quá thấp à?”
Sự thật dĩ nhiên không phải vậy, chẳng qua kể nhiều thì vô vị thôi.
Cẩn thận gấp dù cất đi, quay lại nhìn thì thấy Boss cũng đang liếc cậu, cúi xuống cởi giày vào nhà.
Ánh mắt của nam thần giống như biết nói, nhìn vào nó một hồi cậu cũng lí giải được cái liếc vừa rồi. Ý là “Việc đó có gì mà vui vẻ chứ, đồ ngốc.”
Cậu ở trước cửa dùng ngón chân linh hoạt của mình lau sạch chân, vội vội vàng vàng chạy đi mở rèm, xong thì kiếm khăn mặt ném tới đầu Boss.
Vẻ mặt Boss có vài phần khó tin, kiểu như muốn cậu phải cung kính dâng bằng hai tay?
Nhìn trộm ánh mắt của anh, cậu lại đoán đúng rồi nha.
Cậu cũng chả quan tâm, vuốt cằm nhìn kỹ phòng khách một lượt. Ừm, phòng nhỏ quen thuộc vẫn ngăn nắp, sạch sẽ.
Xác định không có ‘hàng cấm’, cậu mới yên tâm xách đít đi tắm.
Ngâm mình trong hơi nóng mờ ảo, nhiệt độ từ nước nóng truyền tới lòng bàn tay rồi lan dần tới hai má, cậu tận hưởng mà nghĩ.
Đây hình như là lần đầu Boss đến nhà cậu?
Đầu ngón tay bám vào bồn sứ bên cạnh, thả mình vào nước ấm, nghịch nước tự an ủi bản thân.
Ít ra cậu cũng đã rót cho anh ly trà nóng … Còn đưa thêm khăn mặt.
Cũng không quá kém đi.
Lúc cậu tắm xong, mới phát hiện ra một vấn đề.
Trong phòng tắm lúc này chỉ có một chiếc sơ mi trắng, chỉ đủ che đi bộ phận trọng yếu, phải để lộ ra cặp đùi trắng trẻo.
Qúa nguy hiểm, cậu không phải là người tuỳ tiện.. đâu!
Lại nói, nam thần thấy cậu ăn mặc kiểu này sẽ tưởng cậu định làm gì anh đi?
Đắn đo một hồi, cậu quyết định mặc kệ.
Đem tay áo buộc quanh eo, kéo vạt áo che lại chỗ cần che.
Nhìn vào gương đã bị hơi nước làm mờ, ừm, giống mặc váy thôi.
Bên trên lộ ra dáng người thanh tú, bên dưới lộ ra vẻ lưu manh.
Mở cửa phòng tắm, hơi nước cũng theo cậu đi ra quyện vào không khí lạnh lẽo bên ngoài.
“…”
Nam thần cầm ly trà nóng mãi mà không uống, nhìn chằm chằm vào ‘tạo hình mới’ của cậu im lặng không nói.