Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

quyển 1 chương 29: rời đi, đến sa thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến khi Mặc Liên tỉnh lại, Xích Lôi đã sửa sang lại không gian đã suýt nữa thì bị Mặc Liên hủy rối tinh rối mù.

Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nàng, hừ một tiếng, nói: "Tuy rằng người chỉ dựa vào cấp bậc Huyền sĩ mà hoàn thành luyện hóa tinh thần lực, chuyện này coi như không sai, nhưng mà đừng tưởng rằng như vậy sẽ làm bản tôn hạ thấp yêu cầu."

Luyện hóa tinh thần lực?

Mặc Liên nhướng mày, biểu cảm này có ý tứ là: Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Xích Lôi sửng sốt, mở miệng nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi mới vừa luyện hóa tinh thần lực sao?"

Mặc Liên khẽ lắc đầu, nàng rõ ràng không biết hành động của bản thân mình đã làm cho Xích Lôi có bao nhiêu rung động trong lòng.

Xích Lôi hạ hai tròng mắt, bình tĩnh lạnh lùng nói: "Đã không có việc gì thì tiếp tục tu luyện đi, nếu không vẽ được truyền tống trận, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây."

Mặc Liên tự nhiên cảm nhận được cảm xúc của Xích Lôi dao động, nhưng nếu hắn không muốn nói nhiều, thì nàng cũng sẽ không hỏi nhiều.

Mặc Liên kiên định gật đầu, xoay người, lại vùi đầu tiếp tục khắc phù văn.

Thông qua huyền khí chải vuốt, Mặc Liên đã có thể cảm giác được cái loại rung động kỳ diệu này, giác quan như được mở rộng vô hạn, tinh thần lực được tăng lên đến một mức độ chưa từng có, nàng thậm chí có thể khống chế được hô hấp của mỗi một lỗ chân lông.

Huyền lực lưu chuyển, từng sợi ánh sáng mỏng manh như lụa mỏng nhập vào người Mặc Liên, linh lực bốn phía chậm rãi tiến vào da nàng.

Thông qua huyền lực mạch rộng lớn, ở giữa huyền lực căn chậm rãi ngưng kết, thiên ti vạn lũ, hình thành một con sông huyền lực tinh thuần chảy khắp cơ thể nàng.

Xuân Phong Hóa Vũ!

Tinh tế không tiếng động, xương cốt và gân mạch từng chút thay đổi trong yên lặng.

Đôi đồng tử đen như mực lóe lên chút ánh sáng rực rỡ, nhón tay mảnh khảnh hơi di chuyển, bàn tay trắng nõn linh hoạt vũ động trong không trung.

Từng đạo phù văn phức tạp được khắc họa hoàn mỹ lên trên miếng tinh thạch.

Trơn nhẵn, tinh mỹ, cả quá trình đều là liền mạch lưu loát.

Linh khí bên trong miếng tinh thạch không có bị xói mòn, ngược lại càng thêm tinh thuần hơn.

Đây là một cái phù văn hệ hỏa, nhìn qua giống như du long thần vận, phù văn này không chỉ là một cái phù văn thông thường, mà càng giống như là một tác phẩm nghệ thuật đã được trải qua muôn ngàn thử thách mới được hình thành.

Nhếch môi cười, Mặc Liên cảm thấy bản thân mình cũng càng thêm trầm ổn hơn trước.

Nàng có thể cảm giác được, mình đã nắm bắt được cách đi con đường tìm hiểu phù trận này như thế nào rồi.

Vì nắm bắt được loại cảm giác kỳ diệu này, Mặc Liên càng có hứng thú hơn với phù văn, nàng ngay lập tức bắt đầu khắc hoạ một loại phù văn khác.

Lại thêm một cái phù văn tinh diệu phức tạp hiện lên trong đầu nàng, cuồn cuộn không dứt.

Ngộ tính của nàng quá mức mạnh mẽ, có thiên phú và trực giác cường hãn, rất hợp để nghiên phù trận.

Dù siêng năng khắc hoạ phù trận nhưng huyền lực và tinh thần lực của nàng không có bị tiêu hao, mà ngược lại khiến cho chúng nó càng được ngưng tụ thành thục hơn.

Xích Lôi yên lặng chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia, mắt nháy cũng không nháy lấy mootjc ái.

Nàng thật sự đã làm cho hắn kinh ngạc!

Quả nhiên là người do ‘nàng’ lựa chọn.

- - -

Tiểu Tuyết và Mặc Linh thỉnh thoảng mới được tới nhìn Mặc Liên một chút, hai người phẫn hận ở trong huyệt động thu thập Thạch Tinh Hoa.

Bỗng nhiên, Mặc Liên từ trong hư không xuất hiện trước mặt hai người bọn nó, hai mắt lóe sáng, khẩn trương nói: "Mau! Ta rốt cục đã hoàn thành! Nhưng mà không được ổn định lắm! Đi mau!"

Một người một thú nhất thời sững sờ, chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, thì đã bị Mặc Liên bá đạo thu vào bên trong không gian.

Trong không khí ẩn ẩn như có dòng khí dao động, theo sau đó là cuồng phong mãnh liệt, trận gió tàn phá lên trên mặt đất đã bị mấy người bọn họ vơ vét sạch sẽ, kỳ tích lại liên tiếp xuất hiện.

Đồ án có màu vàng kim hiện ra, nó không ngừng hấp thu linh khí bốn phía rồi rót vào trong thân thể nàng, cả người người nàng càng thêm sáng rọi chói mắt.

"Hừ, ai cho ngươi hoàn thành xong phù trận rồi ngay lập tức khởi động chứ? Ngu ngốc! Còn là truyền tống trận công kích nữa. Ngoan ngoãn đứng ở tâm trận, không nên cử động! Bằng không bị biến thành bọt biển cũng đừng trách ta!" Tiếng nói khinh thường của Xích Lôi vang lên trong đầu Mặc Liên, làm nàng nghiến răng nghiến lợi!

Đáng chết!

Nàng thế nào cũng không thể tưởng được, sau khi hoàn thành cái phù văn cuối cùng thì sẽ tự nhiên hình thành đồ án. Hơn nữa nó lại thế có thể tự ý khởi động!

Nàng còn chưa học hết mọi thứ liên quan đến phù trận, chuyện này nàng vốn dĩ cũng không biết.

Bốn phía đồ án bắt đầu xuất hiện gió lốc, chúng vờn quanh người Mặc Liên, nham thạch nằm ngổn ngang trên mặt đất bị cuốn lên, rồi đập mạnh xuống những vách tường gần đó, ngay lập tức bị biến thành những mảnh nhỏ. Cả những vách tường bên trong không gian cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.

Trận gió bá liệt như xé bỏ hết thảy mọi thứ ở xung quanh, chậm rãi tới gần phía Mặc Liên.

Mặc Liên nhướng mày, nhắm mắt ngưng khí, dùng huyền lực bao trùm toàn thân, vững vàng bảo vệ nàng ở bên trong.

Một truyền tống trận bá đạo như thế, dùng xong không chết cũng bị lột mất một lớp da, đến cùng là người nào ăn no rửng mỡ mà nghiên cứu ra cái loại truyền tống trận như thế này.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung!" Xích Lôi lạnh lùng cảnh cáo nàng.

Nội tâm Mặc Liên đầy bắt mãn, trừng mắt nhìn Xích Lôi, xem ra Xích Lôi là một người rất nhàm chán.

Dòng khí hỗn loạn quanh quẩn trong không trung cuốn lấy thân hình Mặc Liên, nàng có thể cảm nhận được, ở bên trong khu vực này trừ bỏ nàng, hết thảy đều đã bị cơn gió này phá hủy.

Dần dần, giác quan của nàng cũng trở nên mơ hồ, thân hình dường như đã chìm vào bên trong một mảnh hư không.

- - -

Phía đông đại lục Lan Tạp, núi non ngút ngàn, kéo dài tận chân trời, hùng vĩ đồ sộ, gió nhẹ khoan khoái nhẹ nhàng thổi qua. Một cây cổ thụ vạn năm đột ngột mọc lên từ mặt đất, có một loại tình cảm hùng tráng khác.

Sa thành, truyền thuyết kể lại rằng, vạn năm trước ở đây chính là một mảnh sa mạc hoang, từ sau khi nhân tộc chuyển đến, chỗ này cũng dần dần trở nên phồn vinh. Tuy rằng hiện tại bốn phía Sa thành đã biến được bao bọc bởi những thành trì lớn, nhưng cái tên Sa thành vẫn được giữ nguyên để ghi nhớ đến nguồn cội.

Kiến trúc đều được giữ lại như cũ, điều này làm cho Sa thành được bao phủ lên vẻ tang thương và tráng lệ, ở một ngã tư đường phồn hoa phía xa, người người đi lại tấp nập, huyền sư và các vũ giả trải qua muôn vàn nguy hiểm tìm kiếm được một vài vật phẩm đáng giá, đều mang đến đây trao đôi, hy vọng có thể đổi lấy một vật phẩm mong muốn.

Nếu như nói đến Sa thành thì không thể không nói đến đại hội đấu giá và đấu kỹ được tổ chức mỗi năm một lần.

Đại hội đấu giá luôn được nhiều thế lực trên các quốc gia dòm ngó, rất hiếm khi có người bỏ qua cơ hội này.

Trên đường, một thiếu nữ có khuôn mặt ngăm đen và một thiếu niên mặc hắc bào đang bất lực chần chừ, thiếu nữ có một đôi mắt to trong veo mỹ lệ tràn đầy nghi hoặc nhìn những nét kiến trúc trước mắt.

"Tiểu Tuyết! Ngươi xác định là ở trong này?" Mặc Liên âm thầm hỏi trong lòng.

"Không sai! Chủ nhân! Dao động này thật sự là được truyền ra từ chỗ này! Tuy rằng rất là mỏng manh!" Một cái đầu tuyết trắng chui ra từ trong ngực Mặc Liên, lỗ tai đáng yêu hơi lắc lắc.

Một tiểu thú cao quý mỹ lệ như thế đứng cùng một thiếu nữ có khuôn mặt ngăm đen hình thành một sự đối lập rõ ràng.

Tổ hợp ba người này đúng là Mặc Liên, Mặc Linh và Tiểu Tuyết, bọn họ nhờ có truyền tống mà tới được chỗ này.

Mặc Liên vốn định mau chóng đến Lam gia để gặp Lam gia chủ, nàng cần phải biết rằng phụ mẫu của mình đến cùng đã gặp phải vấn đề khó giải quyết thế nào, mới có thể bất đắc dĩ rời đi như vậy.

Ai biết được bọn họ bị truyền tống đến sào huyệt Tạp Bỉ thú, Tạp Bỉ thú thập phần ưa thích chơi đùa với người khác, may mắn chúng nó là một trong những ma thú không có lực công kích.

Đối mặt với chúng nó, Mặc Liên không nỡ hạ sát thủ, bất đắc dĩ dành một chút thời gian chơi đùa với chúng nó một phen, cho nên mới thoát khỏi chỗ đó có chút hơi chật vật.

Mà thằng nhãi Tiểu Tuyết này khi đi ngang qua Sa thành, cứ muốn dừng chân ở chỗ này, nói cái gì cũng không đồng ý rời đi, theo lời nói của nó mà nói, nơi này có bảo vật hiếm có. Cho nên mấy người bọn họ mới có thể xuất hiện nghèo túng như thế ở chỗ này.

Mặc Linh ở trong lòng hừ một tiếng, không vui nói: "Không biết có phải là có bảo vật thật không, đại ca Xích Lôi nói đúng, ngươi quả thật là một tiểu thú tìm đồ bỏ đi."

Tiểu Tuyết vừa nghe, lập tức xù lông lên, nhếch miệng nhe răng nói lại Mặc Linh: "Ngươi cũng chỉ là một ma thú ngu ngốc có lực phòng ngự siêu cấp yếu kém!"

Trên trán Mặc Liên hiện lên ba vạch hắc tuyến, đối với cuộc tranh cãi của hai người bọn họ làm như không thấy, dù sao bọn nó tranh cãi như vậy đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.

"Oa! Thật là một tiểu ma thú đáng yêu!" Một giọng nữ nũng nịu truyền đến, đánh vỡ cuộc trao đổi trong im lặng của ba người Mặc Liên.

Truyện Chữ Hay