.
Rốt cục tìm được rồi, Trình Nhiên nghĩ trong đầu. Đã tiếng kể từ lúc luật sư Trình ra khỏi cửa, trong tiếng ấy, anh gần như lật hết các nhà xung quanh lên một lần rồi.
Chờ đến lúc tới được quầy thịt nướng kia, đại luật sư vĩnh viễn luôn cẩn thận chỉn chu kia lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ hoàn toàn khác biệt trước mặt cậu bé con — mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng giờ đã bị mồ hôi làm bết dính lên vầng trán cao sáng bóng. Áo sơ mi đã ướt đẫm, áo khoác cũng bị quẳng bừa lên ghế phó lái.
Trình Nhiên nhìn cậu con đang ngồi trong lòng một người đàn ông cao lớn xa lạ ăn xiên cà nướng, đẩy mắt kính một cái, gọi — “Dương Dương.”
Trình Dương không hiểu sao rùng mình một cái, vội vàng giãy khỏi lòng Vương Hổ chạy về phía Trình Nhiên.
“Papi!”
Trình Nhiên đón lấy mèo con nhảy vào ngực mình, ôm vào lòng vỗ vỗ.
Anh sải bước đến chỗ Vương Hổ, “Cám ơn anh đã chăm sóc đứa bé giúp tôi, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì có thể tìm tới tôi.”
Vương Hổ liếc họ tên số điện thoại viết bên trên, nhìn Trình Nhiên phất phất tay, “Không cần, lần sau nhớ trông chừng con cho cẩn thận đấy đại luật sư.”
Trình Nhiên lại nói mấy tiếng cám ơn, đi về phía sau để Trình Dương ngồi vào ghế trẻ em ở chỗ ngồi đằng sau, cài dây an toàn xong rồi quay lại ghế lái khởi động xe.
Quả nhiên giống y như tivi! Trình Dương nghĩ trong đầu. Tiếp theo ba sẽ nói câu kinh điển như thế này: Xin lỗi con ba sai rồi, sau này ba nhất định sẽ đối xử tốt với con!
“Dương Dương, sao con lại chạy lung tung thế hả?”
Gì, sao không giống như trong dự đoán vậy???
Trình Dương tuổi đang có dấu chấm hỏi to đùng trong lòng, tim bỗng đập rộn lên.
“Con có biết bên ngoài nguy hiểm lắm không hả? Một đứa trẻ tuổi chạy ra ngoài một mình vào buổi tối, con cảm thấy mình giỏi lắm phải không?”
Nước mắt vừa mới ngừng lúc nãy lại tháo van, ngồi phía sau khóc thút tha thút thít.
“Có chuyện gì con có thể nói với ba, tự tiện đi ra ngoài chẳng thể giải quyết được vấn đề gì cả.”
“Papi…” Trình Nhiên ngồi ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt đỏ bừng như con thỏ cùng với cái mặt bánh bao đang nhăn nhúm lại của bé, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Xe dừng lại trước cửa một khu nhà cao cấp, Trình Nhiên tháo dây an toàn ra giúp con, hơi trúc trắc nhưng rất cẩn thận ôm bé vào lòng vỗ về.
“Được rồi đừng khóc, lần sau không được chạy ra ngoài một mình vào buổi tối nữa, về nhà ba kể chuyện cho con được không?”
“Vâng…”
Trình Nhiên tắm cho con, mặc quần áo ngủ rồi đặt bé lên giường đắp chăn lên, rút ra một quyển truyện từ trên giá sách đọc cho bé.
Bé con đã mệt lả, trong chốc lát đã lẩm bẩm nói mê, Trình Nhiên dém chăn, ịn một nụ hôn dịu dàng lên trán bé.
“Dương Dương ngủ ngon.”
Bé con cảm nhận được xúc cảm ấm áp êm dịu trên trán, mơ màng nói, “Papi ngủ ngon, con yêu ba.”
Còn chưa nhận được câu trả lời thì đã mơ màng thiếp đi.
Lâu lắm rồi Trình Nhiên không nghe thấy ba chữ này. Anh giật mình, cố hết sức muốn nặn câu trả lời ra khỏi cổ họng, nhưng có thế nào cũng không nói ra được.