.
Di động của đại luật sư Trình không cài mật khẩu, app trong đó cũng ít khiến người ta lộn ruột. Đồng nghiệp gần gũi với anh nhất cầm di động của anh lên tìm nửa ngày trong đống [Đồng nghiệp: XXX] [Khách hàng: YYY], mới tìm thấy một cái tên [Khách trọ: A Hổ].
Pi kà chú, chính là cậu.
Vương Hổ đang buồn bực sao giờ luật sư Trình còn chưa về thì nhận được một cuộc điện thoại, sau khi hỏi địa chỉ thì mang bé con bước lên con đường nòng nọc tìm cha.
Đồng nghiệp đỡ Trình Nhiên đến xe Vương Hổ, Vương Hổ nói cám ơn xong thì lái xe đi luôn, để lại các đồng nghiệp đang chìm trong kinh hãi.
Khách trọ của đại luật sư Trình… trông thô tục như vậy sao?
Vương Hổ nhìn hai cha con, kéo người lớn lên ghế phó lái, cài dây an toàn xong, rồi trấn an đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ em.
“Ba con uống nhiều rồi, giờ chúng ta về nhà, con phải ngoan đừng làm ồn đến ba nhé.”
Trình Dương ở phía sau đang mơ màng buồn ngủ, nghe Vương Hổ nói vậy thì ậm ừ một tiếng. Vương Hổ không yên tâm để bé con ở nhà một mình, cộng thêm bé nó đòi đi tìm ba, nên mới dẫn đi cùng luôn.
Lớn nhỏ trong nhà này chẳng khiến người ta bớt lo chút nào, Vương Hổ nghĩ.
Vương Hổ hai tay mang hai cha con về nhà. Nhìn Trình Nhiên mặc âu phục món chỉnh tề mà ưu sầu — thứ đồ chơi này, phải cởi ra mới ngủ được nhỉ?