Edit: Julia
Đương nhiên có người hưởng thụ động phòng hoa chúc ngọt ngào, thì bên kia Lã thị giận run cả người
Lã thị đợi đủ một ngày đêm, cũng không thấy hôn lễ cử hành, cả phủ hôm nay không có tổ chức hôn lễ, bà bị đùa bỡn rồi.
Mấy người họ thật sự xem bà là ngoại nhân sao? Bà dầu gì cũng là mẹ của hai đứa con.
Nhà đại bá Tề Uyển Dao đại bá bị đùa giỡn, giống như vồ hụt.
Lã thị bởi vì chuyện này, mà hận Tề Uyển Dao thấu xương, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải khiến Tề Uyển Dao hối hận.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao ngọt ngào từ biệt thân thích ở Triệu gia thôn, ngồi mã xa về tới Triệu phủ.
Vừa vào phủ, đã có bọn hạ nhân theo chân bọn họ vấn an, lúc thấy Tề Uyển Dao, liền gọi một “Thiếu phu nhân” thật ngọt. Tề Uyển Dao khẩn trương mà mừng rỡ đi theo Triệu Hoằng Lâm vào trong, đây không phải là lần đầu tiên nàng tới Triệu phủ, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy kích động và hưng phấn như thế.
Nàng đã là thê tử của Triệu Hoằng Lâm, nàng không còn là ngoại nhân, cũng là chủ nhân nơi này.
Hai người vừa vào đã đến thỉnh an trưởng bối, kính trà, sau khi làm xong tất cả nghi lễ, đã đến chính ngọ. Dựa theo quy củ, tân nương tử phải làm canh cho trưởng bối trong nhà uống ba ngày.
Tài nấu nướng của Tề Uyển Dao coi như không tệ, dễ dàng làm liền ra một bàn mỹ thực cho mọi người thưởng thức.
Ông thị vẫn ở tại Triệu phủ, chờ ngày về huyện về Giang Ninh, Nhâm thị thấy thế, không khỏi ý vị thâm trường nói với Triệu Tương Nghi: “Tương Nghi, con nên học hỏi tẩu tử của con một ít đi.”
Triệu Tương Nghi nghe vậy, len lén liếc Ông thị một cái, khẽ mỉm cười, phi thường thục nữ.
Ông thị hài lòng gật đầu, nhìn Nhâm thị: “Phu nhân thật có phúc khí, con dâu xinh đẹp khéo tay, con gái nhu thuận động lòng người. Đều là nữ nhân với nhau, nhà tôi một trai một gái, cũng không biết nên làm cái gì mới phải đây.”
“Bùi phu nhân quá lo lắng, Tử Quân ưu tú, tài giỏi, đẹp trai, Mẫn Nhu hoạt bát động lòng người, ai nhìn cũng thấy phúc đầy nhà đấy.” Nhâm thị cười nói, lại cân nhắc chuyện Triệu lão tam hôm qua nói, thử thăm dò, “Chỗ tôi vừa lúc có một chuyện vui muốn chia sẻ, thừa dịp bây giờ tất cả mọi người ở đây, nên nói thôi.”
“Nga? Nói nghe một chút.” Ông thị hăng hái.
“Hôm qua lúc tổ chức tiệc cưới ở nông thôn, con trai Hoằng Nhân của tam thúc tôi, vừa vặn nhìn trúng một nha hoàn bên cạnh phu nhân, thằng bé da mặt mỏng, khó mà mở miệng nói ra, phải làm phiền cha nó nói với tôi.” Nhâm thị cười nói.
Một bàn đầy người cũng bắt đầu tò mò, Triệu Hoằng Nhân nhìn trúng ai vậy?
Ông thị lần này dẫn theo hai thiếp thân nha hoàn, hôm nay đều có mặt đứng ở phía sau.
“Nga? Là ai vậy.” Ông thị không ngờ là có chuyện này, kinh ngạc nhìn hai nha hoàn sau lưng
Thấy một nha hoàn gọi là Lệ Thanh, mặt đã sớm đỏ hồng đến cổ rồi.
Đáp án đã có.
Mọi người đều mím môi cười.
“Là Lệ Thanh.” Nhâm thị chỉ vào Lệ Thanh.
Ông thị là một người thông tình đạt lý, thấy Nhâm thị chủ động đứng hỏi chuyện, không khỏi cho Lệ Thanh cơ hội, hỏi kỹ: “Ngươi biết Triệu Hoằng Nhân? Ngươi có bằng lòng hay không?”
Mặt Lệ Thanh càng thêm đỏ, thấy mọi người đều nhìn mình, chờ đáp án, không khỏi lắc người một cái, xoay người che mặt chạy ra khỏi phòng.
“Yêu, e lệ đó chính là nguyện ý” Phương thị vui tươi hớn hở nói, “Ta lại muốn nhiều cháu dâu à.”
Mọi người đều cười.
“Chuyện này, còn nhờ tỷ tỷ làm chủ, bọn muội cũng không ép buộc.” Nhâm thị nhìn về Ông thị.
Ông thị gật đầu cười nói: “Chỉ con bé đồng ý, tôi cũng không tiện lưu nó lại.” Nói rồi, lại hỏi Triệu Hoằng Nhân bao nhiêu tuổi.
“Cháu trai kia của ta cũng không nhỏ, đã mười bảy.” Phương thị đáp.
Ông thị suy nghĩ nói: “Vừa lúc vặn, nha đầu Lệ Thanh kia đã hầu hạ cháu sáu năm, mười tuổi đã vào phủ, năm nay mười sáu, thua cháu trai thẩm một tuổi.”
“Nha đầu kia rất tốt, tính tình trung thực, lại thông minh, bộ dáng thanh tú, thảo nào bị nhìn trúng.” Ông thị cười nói, ngược lại trêu ghẹo một nha hoàn còn đứng đây, “Đông Thanh, ta nói rồi, ngươi đừng quá mức nghiêm túc, không sợ ngày sau không ai thèm lấy à.”
Nha hoàn gọi là Đông Thanh vẻ mặt nghiêm túc, khom người một chút: “Bẩm phu nhân, Đông Thanh chỉ nguyện cả đời hầu hạ phu nhân, phu nhân đừng ngại Đông Thanh ngốc.”
“Yêu, nha đầu kia, lại có tâm tư này.” Nhâm thị thầm than.
Mọi người vừa cười một hồi, Nhâm thị và Ông thị bàn bạc, việc hôn nhân của Lệ Thanh và Triệu Hoằng Nhân cứ thế định xuống. Chờ xong bàn bạc xong tất cả quy củ,… ít nhất … Phải chờ tới cuối mùa thu, đầu mùa đông mới có thể rước dâu.
Sau khi ăn xong, Ông thị có chút no, liền bảo Đông Thanh đỡ mình đi dạo.
Thấy sương phòng của Lã thị bên kia, không ít nha hoàn, bà tử trong coi, không khỏi kinh ngạc, cho rằng bên trong là khách quý
Ông thị suy nghĩ, nhanh chân muốn đến bái phỏng. Vạn nhất người bên trong biết, mình đi ngang qua mà không vào phòng bái phỏng, thì cho rằng mình thất lễ.
Nghĩ như vậy, Ông thị liền gọi Đông Thanh đỡ đến.
Nhưng mới vừa đi tới trước cửa, muốn đi vào, lại bị nha hoàn, bà tử ngăn ở ngoài, một bà tử trong đó hiểu biết, cung kính nói: “Thật sự là không phải, Bùi phu nhân, người trong đó không phải là khách quý gì, hơn nữa mắc trọng bệnh, chỉ sợ Bùi phu nhân gặp liền bị nhiễm bệnh,là điềm xấu.”
Thấy bà tử nói thế, Ông thị đại khái cũng đã hiểu duyên cớ trong đó, nhà ai mà không có bí mật? Vì nghĩ đến điểm này,, Ông thị liền bình thường trở lại, cũng không tiện tiếp tục ép hỏi hạ nhân, Vì vậy có ý muốn đi.
Vừa vặn Lã thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tưởng bọn nhỏ đến thăm mình, dù sao hôm qua là đại hôn của Hoằng Lâm hôm nay dù thế nào cũng phải đến kính trà mẹ ruột chứ?
Vui mừng chạy đến, lại chỉ nhìn thấy một phụ nhân ăn vận xinh đẹp.
Có điều, ngay lúc bà định về lại giường, lại nghe bà tử gọi Ông thị là “Bùi phu nhân”.
Lã thị giật mình, thừa dịp Ông thị trước khi rời đi, lập tức vùng vẫy, lớn tiếng gào khóc nói: “Bùi phu nhân đừng đi nhanh, tôi là nguyên phối của Triệu Tín Lương, tôi có lời muốn nói với phu nhân.”
Nha hoàn, bà tử canh cửa vừa nghe, đầu óc như nổ tung.
Nhâm thị dặn đi dặn lại, hôm nay bại lộ, phải xử lý thế nào?
Có một nha hoàn sớm tỉnh táo lại, liền chạy đến Lương viện báo Nhâm thị, nhờ cứu giúp.
Nhưng đã trễ, Ông thị đã sớm bị những lời nói của Lã thị làm cho kinh hãi, bất khả tư nghị xoay người, nhìn Lã thị cả người tiểu tuỵ, mặc dù giữa hai người ngăn cách bởi một đám nha hoàn, bà tử, nhưng Ông thị như trước nghe rõ lời Lã thị nói:
“Bùi phu nhân, phu nhân vào trong tôi có nhiều chuyện muốn nói với phu nhân,Tương Nghi là con gái thân sinh của tôi, chuyện chung thân đại sự của nó phải do tôi tự mình xử lý mới đúng, phu nhân đừng có đến Lương viện tìm nữ nhân kia thương lượng, có chuyện gì cứ tới tìm tôi.”
Ông thị nhíu mày, sau đó lớn tiếng nói với đám nha hoàn, bà tử kia: “Tránh ra, để ta vào”
Bọn hạ nhân nghĩ đến Ông thị là khách quý, hơn nữa tình huống trước mắt, Ông thị có vào hay không đều chút nào không khác biệt, Lã thị không chút kiêng kỵ, nói nàng lời muốn nói.
Như vậy, đại gia không thể làm gì khác hơn rẻ ra hai bên tạo ra con đường cho Ông thị tiến vào.
Lã thị thấy vậy, tâm tình thật tốt, lại vì vậy mà kịch liệt ho khan vài tiếng, mặt ửng hồng.
“Bùi phu nhân” Vào đến trong phòng, Lã thị hưng phấn mà gọi Ông thị.
Ông thị dùng khăn tay che mũi, sau đó xoa xoa cằm, thản nhiên hỏi: “Vừa nãy cô nói cô là ai?”
“Tôi là nguyên phối của Triệu Tín Lương, mẹ ruột của hai đứa nhỏ.” Lã thị thành khẩn nói.
Thân hình Ông thị lảo đảo, may mà có Đông Thanh đỡ.
“Sao cô lại ở đây? Ở đây bao lâu rồi?” Ông thị nhíu mày.
“Tôi tới đây lâu rồi.” Lã thị sĩ diện, lại sợ Ông thị nhìn ra mánh khóe, đơn giản nói sạo, “Là cha đứa nhỏ giữ tôi lại.”
“Cô, ý cô là Triệu lão bản đối với cô tình xưa nối lại, hôm nay cô và Nhâm muội muội ở trong phủ cùng chung một chồng?” Chuyện ba vợ bốn nàng hầu Ông thị ngược lại cũng không để ý, dù sao chức trách của nữ nhân cũng là vì nam nhân khai chi tán diệp. Thế nhưng, bà tuyệt đối không thể tha thứ cho việc nội bộ Triệu gai không minh bạch, rối loạn mọi thứ.
Lã thị không phải người bình thường, càng không chỉ là nguyên phối của Triệu Tín Lương, mà là một phụ nhân hư thân mất nết
Mà Triệu Tín Lương, cư nhiên mềm lòng chứa chấp bà ta... Ý này thế nào? Ý là giả như sau này Triệu Tương Nghi thực sự gả vào Bùi gia, vậy Bùi gai bọn họ lại có thêm một bà thông gia chẳng biết liêm sỉ
Nếu truyền đi, không phải vứt sạch mặt mũi Bùi gia sao.
Hơn nữa, nếu cứ kéo dài, mưa dầm thấm đất, nhất là đã có lần đầu rồi, Triệu Tương Nghi có một mẹ đẻ như vậy, sao có thể được dạy dỗ tốt?
“Cũng coi như là ý này.” Lã thị thuận thế nói, “Chỉ là muội muội nàng lòng dạ hẹp hòi, không chịu được tôi ở đây, phu nhân xem ở đây một chút sẽ rõ.
“Tôi không quan tâm quan hệ trong nhà của các người, tôi chỉ hỏi cô một câu.” Tâm tình lúc này của Ông thị tương đối không ổn định, “Cô, sau này sẽ ở đây?”
“Dĩ nhiên, cả chuyện sau này con gái tôi và con trai phu nhân thành thân, chuyện nhà gái bên này đều là do tôi tự tay làm hết.” Lã thị nói, “Có điều, hôm lễ hôm qua của Hoằng Lâm, tôi không có mặt ở đó, chủ yếu bởi vì thân thể tôi dạo này không khoẻ, sợ đón dâu về, gây điềm xấu, mới để muội muội tổ chức.”
“Được rồi được rồi.” Ông thị cắt đứt lời Lã thị, “Con tôi và con gái cô còn chưa xem bát tự, cô đừng có nói như đã xong hết rồi, truyền đi bị người không biết sẽ nói, làm hỏng khuê danh của con gái cô.”
Dứt lời, Ông thị không nghĩ muốn ở lại chỗ này thêm nữa, bảo Đông Thanh ly khai.
Mới ra khỏi cửa viện, đụng phải Nhâm thị và Triệu Tương Nghi chạy tới.
Ông thị nhìn hai người, ngay cả chào hỏi đều quên, bảo Đông Thanh nhanh chân rời khỏi đây, sau khi trở lại sương phòng, một khắc cũng không muốn ngây ngô ở đây nữa, bắt đầu thu dọn hành lý
Nhâm thị thấy tình huống không ổn, lập tức sai người coi chừng Lã thị, sau đó kéo Triệu Tương Nghi chạy đến sương phòng Ông thị.