Edit: Thiên Âm
Hôm nay đã là tháng Tư, nhưng ở quan ngoại giờ này rất lạnh, vốn là đầu mùa hè thời tiết và cảnh sắc,vẫn còn mang theo hương vị và cái se se lạnh của mùa xuân.
Triệu Tương Nghi nhàm chán nằm ngay bệ cửa sổ xe ngựa, nhìn ra ngoài, vốn là còn hết ức tò mò mong đợi, nhưng lúc này bị cảnh sắc rộng lớn bên ngoài làm mất hứng thú.
“May mà nương hu đáo, nếu không ngay từ lúc đầu mình đã mặc áo mùa hạ đến, như vậy không lạnh chết mới lạ.” Triệu Tương Nghi thầm nói, rồi hít một hơi thật sâu, “Không khí nơi này chính thật mát mẻ, suốt ngày ở trấn mãi, cả người đều cứng ngắc như gỗ.”
Bích Văn cười hì hì phụ họa: “Tiểu thư chính là thích chạy ra ngoài.”
Triệu Tương Nghi vừa muốn nói gì, Bùi Tử Quân cưỡi ngựa đi tới,thấy Triệu Tương Nghi ngồi bên cửa xe, Bùi Tử Quân nhàn nhã cỡi ngựa, hỏi Triệu Tương Nghi: “Có muốn ra ngoài cỡi ngựa không? Ngồi ở bên trong lâu như vậy, không buồn bực sao?”
“Có thể ư?” Hai mắt Triệu Tương Nghi tỏa sáng.
“Vậy còn chờ gì nữa? Đi ra đi.” Bùi Tử Quân mỉm cười, ra lệnh A Quang dừng xe lại.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Triệu Tương Nghi hưng phấn nhảy xuống, đứng trước mặt Bùi Tử Quân cùng ngựa, Bùi Tử Quân bước đi thong thả mấy bước, lúc đến bên cạnh Triệu Tương Nghi , đưa tay ôm lấy Triệu Tương Nghi để nàng ngồi sau lưng hắn.
Gió rét quan ngoại thổi qua,Triệu Tương Nghi hưng phấn la hét.
Bùi Tử Quân dùng tay kéo dây cương, che đằng trước Triệu Tương Nghi, nói nhỏ: “Ngồi cho chắc.”
Bùi tử Quân ra sức thúc vào bụng ngựa, vung roi ngựa, mang theo Triệu Tương Nghi chạy như bay về phái trước, đi đến đâu, bụi đất bay lên.
Bích Văn chống má, hâm mộ nhìn đôi này, mắt cũng híp lại
Ngược lại, Triệu Hoằng Lâm lại có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều
Triệu Hoằng Lâm mặc một bộ tử y, tóc dài đen nhánh buông tới thắt lưng, tóc được cố định bởi ngọc quan, chân mang một đôi giàu màu xám. Không có giống Bùi Tử Quân cưỡi ngựa thật nhanh lưu lại khói bụi, mà là chậm chạp mà đi.
Có điều, nói về nóng lòng, không ai có thể so được với Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Hoằng Lâm chỉ sợ mà thôi.
Sợ khi mình đến, Tề Uyển Dao gả cho người khác là chuyện thật, cũng sợ Tề Uyển Dao không chịu nhìn hắn. Mặc dù lo lắng như lửa đốt, nhưng không dám chạy đến trước.
Chỉ đi chậm, giống như có thể chậm một chút nhận tin dữ
Còn nhớ ngày đó hắn thất hồn lạc phách, sắc mặt trắng bệch trở về phủ.
Tiểu muội vừa thấy bộ dáng này của hắn, đã sợ mất hồn, vội hỏi nguyên nhân, nhưng hắn vẫn không chịu nói. Phảng phất chuyện Tề Uyển Dao sắp lấy người khác đã trở thành sự thật, giống như con dao sắc bén, cho nên không muốn nói ra, lưỡi dao cắt như cắt cổ họng.
Sau đó, bắt đầu thu dọn hành lý, vốn định lặng lẽ không nói mà đi, nhưng cuối cùng còn kinh động cả phủ.
Phương thị gần đây phát bệnh, Triệu Hoằng lâm lại sợ Phương thị không chịu nổi, liền đem tình hình nói. Đã lường trước, Phương thị sau khi nghe xong, vui vẻ không ngớt, còn cổ vũ, muốn hắn đưa Tề Uyển Dao bình an về đây.
Triệu Hoằng Lâm nghe xong có chút dở khóc dở cười, nếu như lần này đến đó, thật sự thuận lợi như vậy, thì tốt biết bao.
Vì thế, đi một mình sợ chính mình không có sáng suốt, cho nên dẫn tiểu muội đến quan ngoại biết một chút, tiểu muội đáp ứng. Về phần Bùi Tử Quân bên này, Bùi Tử Quân chính cứng rắn đòi theo, lý do là nam tử dị tộc rất giảo hoạt, muốn đích thân bảo vệ Triệu Tương Nghi, để tránh bị đám người đó trêu ghẹo.
Lúc Bùi Tử Quân nói đùa câu này, Triệu Hoằng Lâm sinh khí, ít nhiều cũng có liên quan đến Lã thị.
Bùi Tử Quân cũng hiểu tình hình nhà họ, nên thông cảm.
Như thế, cuối tháng ba, một nhóm ba người xuất phát, từ ngày xuất phát đến bây giờ, đã đi , ngày đường, dựa theo kế hoạch, bọn họ chỉ mới đi một phần ba lộ trình, phải đi thêm chừng ngày nữa mới đến chỗ Tề Uyển Dao.
Triệu Tương Nghi ngay từ đầu còn hăng hái bừng bừng, được đi ra ngoài giải sầu, dọc theo đường đi cảnh sắc cũng thay đổi.
Nhưng qua nhiều ngày đi xe ngựa xóc nảy, cảnh sắc không đẹp nữa, khí hậu không tốt, Triệu Tương Nghi không còn hứng thú.
Bên này, hai người Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân cùng cưỡi ngựa chạy xa, quay đâu lại nhìn, Triệu Hoằng Lâm cưỡi ngựa, Bích Văn ngồi xe ngựa đi theo, hết thảy đều không thấy.
Triệu Tương Nghi nhìn một vùng sa mạc, không khỏi kinh hãi, quay đầu nhìn Bùi Tử Quân: “Chúng ta có phải đi quá xa không? Ở chỗ này rất dễ lạc đường a.”
“Không cần lo lắng, sẽ không thất lạc với bọn họ đâu.” Bùi Tử Quân nắm chắc nói.
Con ngựa bắt đầu giảm tốc độ lại, cho đến tới khi dừng lại xuống ngựa, đi dạo.
Bùi Tử Quân nhảy xuống ngựa trước, sau đó ôm Triệu Tương Nghi xuống, luc này hai người đứng giữa một vùng sa mạc rộng lớn, nếu lúc này chỉ có một người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Triệu Tương Nghi ngồi xuống đất, Bùi Tử Quân thấy thế, cũng chỉ cười, ngồi xuống bên cạnh: “Chúng ta đây ở đây chờ bọn họ, kỳ thực rất nhanh thôi.” Bùi Tử Quân nói xong lại chỉ vào một vùng hoang mạc rộng lớn cười nói, “Đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ ra khỏi hoang mạc, dựa theo địa đồ, cứ đi hết đường này, sẽ đi qua nơi có người ở.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Triệu Tương Nghi híp mắt cười nói, “Bùi Tử Quân, huynh đến quan ngoại, nhà huynh không nói gì sao? Sinh ý không xử lý, lại tốn thời gian chạy đến đây.”
“Tương Nghi, gọi ‘Tử Quân’ có được hay không?” Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi, ôn nhu nói.
Kỳ thực, về vấn đề xưng hô này, Triệu Tương Nghi cũng rối rắm.
Nếu như bắt chước Mạc Nhã Như gọi Bùi Tử Quân là “Tử quân ca ca”, nàng thật sự gọi không được... Suốt ngày làm nũng như thế, phỏng chừng nàng cũng sẽ cảm thấy ghê tởm bản thân.
Thế nhưng, gọi thẳng tên họ như bây giờ, hình như cũng quá cứng ngắc, không lễ phép chút nào, dù sao nàng cũng nhỏ hơn Bùi Tử Quân vài tuổi.
“Hay là, muội gọi tên tự của huynh đi, tên tự của huynh là Diễn Trạch, nào, muội gọi thử xem.” Bùi Tử Quân nói, sau đó dùng ngón tay viết xuống cát mềm hai chữ “Diễn Trạch”
“Tên tự này của huynh êm tai hơn.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu nhìn Bùi Tử Quân cười.
“Là cha huynh đặt tên tự này cho huynh.” Bùi Tử Quân gật đầu
Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi thử gọi.
“Ừ.”
“Diễn Trạch.”
“Ừ.”
“Diễn Trạch “
Bùi Tử Quân: “...”
Triệu Tương Nghi tựa hồ gọi đến nghiện, muốn gọi một lần nữa, nhưng vừa mới nói một chữ “Diễn”, môi đã bị Bùi Tử Quân che lấp.
Vẫn là ôn nhu như trước, Triệu Tương Nghi lúc này như hạt bụi bay lên trời, thiên toàn địa chuyển.
“Nhớ phải thở, đứa ngốc.” Bùi Tử Quân rời khỏi môi Triệu Tương Nghi, không quên hôn nhẹ lên trán nàng, dở khóc dở cười nói.
Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng thở phì phò, môi ôn nhuận sưng lên, bộ ngực đã trổ mã bắt đầu phập phồng, khiến Bùi Tử Quân đỏ mặt.
“Sao huynh lại đột nhiên hôn muội, nếu như bị ca ca đuổi theo thấy được, ca ấy không đánh huynh mới lạ đó.” Triệu Tương Nghi rầu rĩ nói, không nghĩ tới Bùi Tử Quân lại đột nhiên tập kích.
Bùi Tử Quân bật cười, khẽ nhấp môi nuốt lấy hương vị giữa răng môi của Triệu Tương Nghi: “Huynh nhìn thấy muội gọi muốn nghiện, cũng không thể để muội gọi hoài được, cho nên mới ngăn miệng muội lại thôi.”
“Vậy huynh bảo dừng lại, hoặc dùng tay che miệng muội cũng được mà.” Tuy trong lòng Triệu Tương Nghi vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn như cũ được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Tay là dùng để ôm muội, bảo vệ muội.” Bùi Tử Quân thiêu mi, lưu manh nói ra.
Triệu Tương Nghi: “...”
“Huynh xem, bọn họ tới.” Triệu Tương Nghi chỉ về về phía trước, Bùi Tử Quân nghiêng mặt nhìn, nhưng chỉ thấy cát bụi, không có bóng người ngựa nào
Vừa định hỏi Triệu Tương Nghi người ở đâu, Triệu Tương Nghi bất ngờ nghiêng người qua nhắm ngay môi hắn, nhẹ nhàng mà hôn trộm một cái
Tim Bùi Tử Quân đập nhanh, bất khả tư nghị quay đầu lại nhìn Triệu Tương Nghi cười xấu xa, đôi môi hơi tê dại, cảm giác kích thích rất tốt.
Cô gái này, chủ động hôn hắn ư?
Đối với sự chủ động lớn mật của Triệu Tương Nghi, Bùi Tử Quân vừa mừng vừa sợ, trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành cao hứng: “Huynh còn muốn.”
“Mơ đi.” Triệu Tương Nghi nói lầm bầm, “Huynh hôn trộm muội một lần, muội trả lại một lần, rất công bằng, muốn nhiều hơn thì không được.”
“Vậy huynh hôn muội lại lần nữa” Bùi Tử Quân muốn nghiêng người qua.
Nhưng Triệu Tương Nghi lập tức đứng dậy lui về phía sau một bước chỉ vào phía sau hắn cười nói: “Đừng làm rộn, bọn họ tới.”
“Huynh sẽ không để muội lừa nữa đâu” Bùi Tử Quân cũng đứng dậy, mắt thấy sẽ bắt được Triệu Tương Nghi.
“Ngươi muốn khi dễ tiểu muội ta?” Triệu Hoằng Lâm siết dây cương, giọng nói nhàn nhạt, rất có lực.
Triệu Tương Nghi ngược lại chạy tới Triệu Hoằng Lâm bên này, Bùi Tử Quân đổ mồ hôi, không nói quay người lại, quả nhiên thấy Triệu Hoằng Lâm đang cưỡi ngựa nhìn mình chằm chằm.
Mà Bích Văn ngồi trên xe ngựa cách đó không xa đi đến, chắc là Triệu Hoằng Lâm thấy hai người họ, liền tăng tốc độ chạy đến muốn thông báo một tiếng.
“Ta nào dám khi dễ nàng nha.” Bùi Tử Quân ha hả cười, dắt ngựa.
“Muội mệt quá, bên ngoài bão cát cũng lớn, mắt đau, hay là chờ xe ngựa đến, rồi ngồi luôn.” Triệu Tương Nghi chu môi đỏ, nói với Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân hơi thất vọng, suy nghĩ một chút ômTriệu Tương Nghi một cái
Cười gật đầu, muốn nàng chờ Bích Văn và A Quang bên kia một chút.
Xe ngựa đến, Triệu Tương Nghi được đỡ lên xe, sau khi đi vào, Bích Văn rất chu đáo đưa một khăn tay đã thấm ướt tới:”Tiểu thư, trên mặt dính bụi kia, mau lau đi.”
Triệu Tương Nghi nhận lấy, than thở “Oa, may mà dẫn ngươi theo, thật thoải mái.”
Bích Văn bật cười: “Tiểu thư nói ngốc gì đấy, hầu hạ tiểu thư là trách nhiệm của nô tỳ.”
“Không lâu nữa sẽ qua khỏi hoang mạc, nếu như muội thích ngắm cảnh, hãy nắm chắc cơ hội này nhìn một lần.” Giọng nói Bùi Tử Quân từ trong gió truyền đến.
Triệu Tương Nghi vén rèm xe lên hướng hắn nháy mắt mấy cái: “Chính huynh tự xem một mình đi, muội sắp bị bão cát thổi thành thiếu phụ có chồng rồi này.”
Bên ngoài, Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều cười.
Bên trong xe, Triệu Tương Nghi vừa lau mặt, vừa mím môi cười, lau được một nửa, để khăn lau xuống, thở dài: “Khí hậu quan ngoại thật không tốt, bão cát lớn, giá lạnh. Đã vào tháng tư rồi, mà khí trời chẳng khác gì tháng hai, tháng ba, chúng ta ở trấn trên đều mặc áo mùa hạ, không thì cũng mặc một bộ xuân sam mỏng, đâu giống bây giờ phải mặc một lớp áo dày. Uyển Dao tỷ tỷ đến đây lâu như thế, hẳn chịu không ít khổ.”
“Chúng ta không phải đến đón Tề tiểu thư về ư?” Bích Văn nhận lấy khăn Triệu Tương Nghi đưa, rửa sạch lại với nước lần nữa, rồi đưa cho Triệu Tương Nghi, “Ai, cũng thật là, ở đây nước rất khan hiếm, còn cuộc sống của chúng ta ở trấn trên rất tự tại.”
“Ngươi nói xem, Uyển Dao tỷ tỷ có theo chúng ta về không?” Triệu Tương Nghi vừa lau mặt, vừa ngưng mi nói, “Ta thật lo lắng tỷ ấy oán chúng ta.”
“Nô tỳ không dám nhiều lời, nhưng nô tỳ thật tâm mong Uyển Dao cô nương có thể hồi tâm chuyển ý... Nếu quả thật gả cho nam tử dị tộc, như vậy cả đời đều phải ở nơi này, hơn nữa, nô tỳ mặc dù chưa thấy qua, nhưng nghe người ta nói... Nam tử dị tộc rất hung hãn, bình thường hay đánh vợ, lúc mất hứng còn có thể đem vợ bán đi, có thể cùng bằng hữu chia sẻ vợ mình, đây cũng là chuyện thường xảy ra” Lời Bích Văn nói khiến Triệu Tương Nghi kinh sợ.
Thấy thế, Bích Văn tái mặt lập tức bồi tội: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lỡ miệng, không nên nói những điều càn rỡ này, mong tiểu thư tha lỗi.”
“Không quan hệ, không thị vấn đề của ngươi.” Triệu Tương Nghi thở nhẹ một cái khí, lau mặt động tác đều chậm rãi chậm lại.
Nếu quả thật đúng như lời Bích Văn nói, Uyển Dao đụng phải một nam tử như vậy, cả đời Tề Uyển Dao chẳng phải rất thê thảm sao?
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, trước khi chạng vạng tối đã ra khỏi hoang mạc, đến nơi có người ở.
Đây cũng là một trấn nhỏ, nhưng rất náo nhiệt, cảnh tượng phồn hoa không thua trấn Thanh Hà chút nào.
Trấn này người rất ít, cũng có thể đếm được, cả trấn chỉ có hai con đường, không có giống như trấn Thanh hà, hai bên đều có gian hàng, cửa hàng lớn nhỏ, còn ở đây hai bên đường chỉ có vài sạp hàng nhỏ, đều bán những món đồ dành cho sinh hoạt, không thấy một món đồ xa xỉ nào.
Toàn bộ trấn chỉ có một khách điếm để nghỉ ngơi
Hơn nữa còn phi thường đơn giản.
Nhưng có thể tìm được nơi để nghỉ ngơi còn tốt hơn cảnh màn trời chiếu đất, như vậy đã cực tốt rồi.
Bích Văn thấy trên mặt Triệu Tương Nghi không có một tia bất mãn hay do dự, cũng không nói nơi này không tốt, nhanh nhẹn xách hành lý đi vào, lại bảo A Quang đi thu xếp cho xe ngựa và ngựa
Theo địa đồ, trấn này cách chỗ Tề Uyển Dao còn một đoạn đường nữa, Triệu Tương Nghi nhớ lại những lời Bích Văn đã nói với mình khi ngồi trên xe lúc nãy, trong lòng không khỏi nóng nảy.
Nhìn ca ca của mình, không có lo lắng hay biểu hiện gì hết, không biết trong lòng ca ca nghĩ thế nào.
Không những thế, Triệu Hoằng Lâm còn hăng hái nói với Triệu Tương Nghi: “Ở đây mặc dù đơn sơ, nếu muội buồn thì có thể ra ngoài đi dạo, hiếm khi có cơ hội, không đi sẽ hối hận.”
“Nếu Uyển Dao tỷ tỷ ở đây, muội sẽ có thêm nhiều cơ hội đến nơi này.” Triệu Tương Nghi bĩu môi, cố ý kích động Triệu Hoằng Lâm.
“Nha đầu, chúng ta mau sắp xếp hành lý, chờ ăn cơm tối xong, ra ngoài đi daọ được không?” Bùi Tử Quân cắt đứt đối thoại của hai người, bởi vì bộ dạng Triệu Hoằng Lâm cả người run rẩy rơi vào mắt Bùi Tử Quân, có chút hơi không đành lòng.
“Ca, muội thấy ca không gấp gáp...” Triệu Tương Nghi nhỏ giọng lúng túng nói.
“Không có việc gì, hai người đi dạo đi, ca cần yên tĩnh lại.” Triệu Hoằng Lâm mím môi, xoay người lên lầu
Triệu Tương Nghi cúi đầu le lưỡi một cái, lại thở dài một hơi.
Sau bữa cơm, Triệu Tương Nghi hăng hái bừng bừng đi tới phòng Bùi Tử Quân: “Diễn Trạch, huynh nói xem chúng ta có nên mặc xiêm y của người ở đây ra ngoài sao? Chúng ta ăn mặc như vậy, rất kỳ quái đó.”
“Nếu muội thích, thì đi đổi lại, cũng không kỳ quái đâu, vùng này cũng không phải có mấy người Trung Nguyên chúng ta.” Bùi Tử Quân ôn nhu cười.
“Vậy không đổi.” Triệu Tương Nghi quyết đoán nói, lại xáp lần gần nhỏ giọng, “Quần áo của người ở đây muội không thích, rất khiếm nhã, không có giống như ở chỗ chúng ta.”
Bùi Tử Quân xì cười một tiếng”Muội hà tất phải ăn nói cẩn thận như vậy, không sao đâu.”
“Phải không a, nếu như bị bọn họ nghe thấy được, làm sao bây giờ?” Triệu Tương Nghi khẩn trương, thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài, hoàn toàn đem những khách nhân dị tộc thành mãnh thú
“Huynh sẽ toàn lực bảo vệ muội.” Bùi Tử Quân đứng lên, nắm tay Triệu Tương Nghi, mười ngón tay đan vào nhau, “Đi thôi, muội chỉ cần là chính mình là được, không cần phải thay đổi gì hết.”
“Huynh nắm tay muội như thế? Bộ không sợ bị ca muội nói à.” Triệu Tương Nghi giơ bàn tay bị nắm lên.
Triệu Tương Nghi bây giờ đã có thói quen cùng Bùi Tử Quân tiếp xúc thân mật.
“Ca ca muội làm gì có tâm tình quan tâm chúng ta bên này, tim ca ca muội từ đã sớm không có ở đây. Còn ánh mắt của dị tộc, muội không cần để ý, bởi vì tính tình bọn họ còn thoải mái hơn người Trung Nguyên chúng ta.” Bùi Tử Quân thiêu mi.
“Xem ra huynh hiểu biết rất nhiều nha.” Triệu Tương Nghi đi theo hắn ra ngoài.
Bích Văn và A Quang không được đi theo, hai người bọn họ chỉ ra ngoài chơi một chút, hơn nữa Bùi Tử Quân không muốn có người quấy rối hắn và Triệu Tương Nghi.
Trấn nhỏ này mặc dù không lớn, nhưng đến buổi tối, rất náo nhiệt
Ngọn đèn chập chờn, tiếng người êm tai, còn có cô gái dị tộc đứng bên đường hát bản tình ca, không ít quý nam tử nhìn cô gái đó, huýt sáo, vỗ tay ầm ầm.
Hoàn cảnh náo nhiệt này, không khỏi khiến Triệu Tương Nghi nhớ về kiếp trước.
Cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ, cũng giống như lúc này đi?
Thật ra Triệu tương Nghi đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ, các chi tiết nhỏ, còn lại đã quên hết.
Lúc này đây, Triệu Tương Nghi mới thực sự sống ở thời đại này, yêu còn người nơi đây.
Nhìn khôn mặt đầy ý cười, nắm chặt tay mình của Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi hạnh phúc mỉm cười.
“Diễn Trạch, muội yêu huynh.” Mơ hồ là vô ý nói ra, một câu thâm tình như thế, giọng nói rất nhẹ, trong tiếng người ồn ào, hỗn loạn, tức thì bị hòa tan không ít.
Bùi Tử Quân thoắt một cái, ngừng bước chân, nghiêng mặt sang nhìn Triệu Tương Nghi sóng vai: “Muội vừa nói cái gì.”
“Xem như không có nghe đi.” Triệu Tương Nghi nháy mắt mấy cái.
“Huynh cũng yêu muội.” Bùi Tử Quân đứng đối mặt Triệu Tương Nghi, “Huynh nghe thấy được, chỉ là không dám xác định, có phải chính miệng muội nói không.”
Trong khoảnh khắc đó tiếng sáo ngân vang
Triệu Tương Nghi rất thích lúc này, giống như cả thế giới cũng chỉ có nàng và Bùi Tử Quân.
Không có phong kiến lễ giáo ràng buộc, không có cấp bậc lễ nghi này nọ, không bị người khác làm phiền.
Nàng chỉ cần cùng Bùi Tử Quân yêu nhau là được, hưởng thụ từng giây từng phút tốt đẹp này.
Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại ngay buổi tối đêm nay, tất cả liền viên mãn.
Khoảng cách hai người ngày càng gần, ngay khi Bùi Tử Quân gần hôn Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi đã đem mắt nhắm chặt, bỗng nhiên có một giọng nói của nữ nhân truyền đến.
“Vị công tử này thực sự là anh tuấn bất phàm, công tử có nguyện ý cùng ta uống rượu không?”
Nữ tử nói là là tiếng Trung nguyên nên hai người Triệu Tương Nghi nghe hiểu, có điều phát âm không rõ ràng, vẫn là mang theo âm điệu của quan ngoại, ý tứ câu nói kia, khiến Triệu Tương Nghi nghe mà khó chịu.
Nhất định là coi trọng Bùi Tử Quân, lại thấy hắn ăn mặc Hán phục, cho nên dùng ngôn ngữ người Hán nói.
“Ta không uống rượu.” Bùi Tử Quân trực tiếp cự tuyệt.
Triệu Tương Nghi hiểu ý cười.
Cô gái kia liếc mắt nhìn Triệu Tương Nghi, lại nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cười càng diêm dúa lẳng lơ: “Không sao hết, không uống rượu, vậy đến nhà ta cũng được.”
Thật quá phóng khoáng rồi
Ta muốn xxxx ngươi
Triệu Tương Nghi thiếu chút nữa ngã sấp xuống
Đây là cổ đại sao
Quả thật so với hiện đại còn cuồng dã hơn.
Kì thực, Triệu Tương Nghi không hiểu lắm về phong tục ở quan ngoại.
Nam nữ ở đây không có câu nệ như ở Trung Nguyên, quan hệ nam nữ ở đây rất tùy ý.
Trai lẫn gái đi trên phố, nếu thấy thuận mắt, hai bên tình nguyện, hai người tìm một chỗ tư mật ngọt ngào một đêm, hoặc một ngày cũng đều bình thường
Tình huống cô gái dị tộc này cũng giống vậy, cô ta nhìn trúng tướng mạo Bùi Tử Quân,căn bản không quan tâm bên người Bùi Tử Quân là Triệu Tương Nghi, không hề che giấu tình ý của mình, trực tiếp mở miệng yêu cầu hiến thân
Xem ra trong mắt tất cả dị tộc ở quan ngoại, đây là chuyện bình thường, cả cái loại trình độ cùng ăn cùng uống với nhau cũng bình thường luôn
“Uyển Dao tỷ tỷ đúng là không nên gả cho người ở đây.” Triệu Tương Nghi mím môi, mỗi chữ mỗi câu đều thầm nói
“Công tử? Công tử vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.” Cô gái kia nhiệt tình nhìn Bùi Tử Quân, ái muội trêu đùa, “Chẳng lẽ là công tử ngại kỹ thuật của ta kém sao?” Nói xong còn rất lẳng lơ, vặn vẹo, uốn éo người, hình như muốn được Bùi Tử Quân để ý tới.
Triệu Tương Nghi trợn tròn mắt hạnh, vừa muốn mở miệng quát cô gái kia làm càn, đã thấy Bùi Tử Quân ôm Triệu Tương Nghi lui về phía sau mấy bước, ung dung nói:
“Ta nghĩ cô nương không rõ tình hình rồi, vị này chính là phu nhân của ta.”