Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

chương 224: đại hôn của trần vi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Âm

tháng theo nông lịch, khí trời tốt, gió xuân ấm áp, thích hợp cưới gả, là ngày đại cát.

Đây là ngày Trần Vi xuất giá.

Đêm qua, nàng thức trắng đêm không ngủ, nước mắt thấm ướt nửa gối đầu, tựa hồ muốn đem nước mắt cả đời này chảy hết.Lúc luồng ánh sáng đầu tiên soi sáng khuôn mặt, Trần Vi âm thầm thề, sẽ quên Triệu Hoằng Lâm, không vì hắn chảy một giọt nước mắt nào nữa.

Hỉ nương cẩn thận trang điểm cho Trần Vi.

Trần Vi nhìn mình trong gương không biểu tình, chỉ là môi đỏ tươi, má ửng hồng khiến nàng giật mình, tự giễu.

Khi tóc mai được vén lên, thì Triệu Tương Nghi đột nhiên xuất hiện đằng sau cánh cửa, Trần Vi ngẩn người, nhìn khuôn mặt hơi na ná giống Triệu Hoằng Lâm, lòng rất đau.

“Vi tỷ tỷ.” Triệu Tương Nghi bình tĩnh gọi, chắc là sau khi biết tin Trần Vi xuất giá, mới chậm chạp tiếp nhận sự thật này.

“Chúc tỷ hạnh phúc.” Triệu Tương Nghi đi đến bên cạnh Trần Vi, mỉm cười chúc phúc.

“Tỷ cũng chúc muội hạnh phúc, mong muội và Tử Quân có thể nắm tay nhau đến hết cuộc đời, muội rất may mắn, hãy quý trọng lấy.” Trần Vi cười thầm, nàng sẽ không khóc vì Triệu Hoằng Lâm nữa, mặc dù nghẹn ngào trong cổ họng không thể bật thốt, nhưng cũng không cho phép mình rơi giọt lệ nào.

Hai gò má Triệu Tương Nghi hơi đỏ lên, nàng đưa hai tay khoát lên vai Trần Vi, cảm khái nói: “Giá y thật đẹp, đều nói tân nương tử là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới này, hôm nay Vi tỷ tỷ, so với bất cứ một ai đều đẹp hơn.”

“Miệng muội ngọt đấy.” Trần Vi híp mắt, vỗ tay Triệu Tương Nghi, “Tỷ biết muội định nói gì, đừng nói nữa, tỷ đã nghĩ thông.”

Triệu Tương Nghi ngưng mi, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Người kia được chứ?”

“Chí ít đối với tỷ rất tốt, là thật lòng đấy.” Trần Vi khẳng định.

“Vậy thì tốt, cuộc sống của tỷ sau này sẽ tốt.” Triệu Tương Nghi rút kết một câu, nếu như Trần Vi đã tiếp nhận đồng thời cũng thích Vệ Lâm, vậy thì càng tốt, chí ít hai người không phải tổn thương lẫn nhau.

“Búi tóc hoa đào đi.” Trần Vi nhìn mình trong gương, nói với hỉ nương đứng bên cạnh, quay mặt lại nhìn Triệu Tương Nghi, “Chỉ hy vọng như thế, ha hả, không nói nữa, đây là lần đầu tiên tỷ búi tóc hoa đào, cũng không biết nhìn có được hay không, có hợp với đại lễ hôm nay không.”

“Chắc chắn sẽ đẹp, muội cài trâm giúp tỷ?” Triệu Tương Nghi cười sáng lạn, lúc này, vẻ mặt như thế so với bất kỳ lời an ủi nào cũng tốt hơn.

Triệu Tương Nghi đưa mắt nhìn bàn trang điểm, chỉ thấy phía trên chất đầy hộp trang sức, các loại trang sức, phấn nước

Chọn tới chọn lui, Triệu Tương Nghi chọn một cây trâm cá chép ngậm ngọc có lưu tô, đưa cho Trần Vi nhìn: “Cái trâm này ngụ ý vui mừng, không có tục khí, tỷ mà cài lên nhất định sẽ đẹp lắm, muội cài giúp tỷ?” Dứt lời, cầm cây trâm cài ngọc cài lên tóc Trần Vi.

“Ừ, không tệ.” Trần Vi vén tóc lên, sau đó chỉ vào mấy đoá châu hoa nhỏ hình hoa đào, cười nói, “Đeo mấy cái này lên, nhất định rất hợp.”

“Ừ.” Triệu Tương Nghi cầm lấy mấy châu hoa.

Vừa giúp Trần Vi cài châu hoa, vừa do dự mà cuối cùng mở miệng: “Vi tỷ tỷ... Ca ca muội ngày hôm nay cũng tới.”

Nụ cười trên mặt Trần Vi cứng lại, lập tức trở lại bình thường: “Rất tốt, như vậy càng chứng tỏ hắn không có tình ý với tỷ, mới có thể thản nhiên đến tham dự hôn lễ của tỷ, Triệu Hoằng Lâm không hổ là Triệu Hoằng Lâm, làm việc luôn tuyệt tình.”

Triệu Tương Nghi mím môi, bất đắc dĩ thở dài: “Muội vẫn luôn lo lắng cho ca ca, bề ngoài thoạt nhìn không sao, trong lòng không biết đau như thế nào.”

“Lệ nương, phấn bôi nhiều quá, lau giúp ta.” Trần Vi không muốn nghe thêm về chuyện Triệu Hoằng Lâm, vì vậy chuyển sang đề tài khác, mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Muội nhìn tỷ thật kỹ, không lâu nữa, muội cũng giống như tỷ trải qua giây phút này.”

“Đã làm tân nương tử người ta rồi, còn hứng thú trêu muội à.” Triệu Tương Nghi cười, biết ý Trần Vi ý, nên không nhắc đến Triệu Hoằng Lâm nữa.

Rửa mặt chải đầu, thay y phục xong, Trần Vi được hỉ nương đeo khăn hỉ lên đầu, một mình ngồi ngay ngắn ở trong khuê phòng đợi đại lễ.

Triệu Tương Nghi rời khỏi khuê phòng Trần Vi, ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời, chỉ thấy mặt tơời sáng chói, hai mắt không tự chủ híp lại.

Trần Ông thị đặc biệt từ U Châu chạy về, muốn tận mắt nhìn khuê nữ xuất giá, đồng thời dặn dò con gái. Đối với con rể Vệ Lâm này, Trần Ông thị nhiều cũng không có ý kiến, chỉ là không phải Bùi Tử Quân, Vệ Lâm cũng miễn cưỡng được thông qua.

Triệu Tương Nghi không muốn quấy rối mẹ con các nàng ôn chuyện, càng không muốn gặp Trần Ông thị, vì vậy rời khỏi viện tử

Mới ra khỏi viện tử đã đụng phải Bùi Tử Quân, hắn hôm nay mặc lam y, tóc đen dùng y quan mặc ngọc cố định, tóc dài thả xuống như là dòng nước, mái tóc đen này thật khiến cho Triệu Tương Nghi là một nữ hài cũng phải ghen tỵ.

“Chúng ta mới vừa nãy gặp nhau mà, nhớ huynh sao?”Khoé môi Bùi Tử Quân nhếch lên.

Triệu Tương Nghi liếc hắn một cái: “Sao trước kia không nhận ra huynh mặt dày thế nhỉ.”

“Không phải muội vừa nhìn huynh chằm chằm sao?” Bùi Tử Quân cảm thấy không đủ vui nói

“Muội...” Triệu Tương Nghi nghịch ngón tay, lập tức chuyển sang chủ đề khác, “Được rồi, tân lang đến đón tân nương chưa?”

“Lúc nãy nhìn huynh, bây giờ lại nhắc đến một nam nhân khác là sao?” Bùi Tử Quân sáp lại gần Triệu Tương Nghi, tà mị cười.

“Mới vừa rồi, cảm thấy tóc huynh đen rất là đẹp.” Triệu Tương Nghi đột nhiên ngửa đầu cười, chỉ trong nháy mắt Bùi Tử Quân ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng Triệu Tương Nghi chỉ liếc mắt, đẩy mình ra, không ngờ, nàng lại nói một câu khả ái muốn ói cả ra.

Hơn nữa, còn là tóc của hắn...

Bùi Tử Quân có chút dở khóc dở cười.

“Giữ khoảng cách một chút, lát nữa có người lui tới, nhìn thấy khó tránh khỏi bị nói.” Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng mà đẩy Bùi Tử Quân ra một chút.

Bùi Tử Quân không tình nguyện lùi ra vài bước, ngưng mi nói: “Còn muốn chờ bao lâu a... Ngày hôm nay nếu chúng ta thành hôn thì tốt biết bao, huynh có thể danh chánh ngôn thuận gần gũi muội.”

Triệu Tương Nghi: “...”

“Tân lang đã sớm tới, chỉ còn chờ giờ lành đón người lên kiệu hoa.” Bùi Tử Quân nhếch môi cười, trả lời vấn đề của Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi kinh ngạc: “Đã đến? Hắn tới cũng quá sớm nhỉ.”

“Muội còn chưa thấy bộ dáng hắn thế nào, huynh dẫn muội đi em thử đi?” Triệu Tương Nghi còn nói, dù sao cũng là trượng phu Trần Vi, cũng không biết bộ dạng ra sao đây.

“Muội muốn huynh dẫn đi nhìn nam nhân khác?” Bùi Tử Quân bị tổn thương nhìn Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi hôm nay khó mà chịu đựng được bộ dạng giả “Đáng thương” của hắn, vừa thấy liền giả bộ không thấy: “Nha, mùa còn chưa tới, sao lại nóng như vậy, thời tiết kỳ quái thật, ha hả.”

Bùi Tử Quân cũng khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nắm lấy tay Triệu Tương Nghi: “Đi thôi, dẫn muội đi xem.”

“Này, này, này, mau buông ra trước đã, để người ta thấy là không được đâu…”

“Còn kháng nghị nữa là huynh hôn muội đó.” Bùi Tử Quân dừng chân, quay đầu nhìn Triệu Tương Nghi, giọng noi đó, thần tình đó, không giống như là đùa giỡn.

Triệu Tương Nghi ngay lập tức ngậm miệng lại, nàng bây giờ mới biết, Bùi Tử Quân là người điên

Hai người dọc theo kính đường nhỏ đi thẳng tới đại sảnh.

Trong đại sảnh khách khứa ngồi chật ních, mọi người đều đang trò chuyện, không ai chú ý tới hành động dị thường Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân, tâm tư đều đặt trên người thành hôn hôm nay.

Mạc Nhã Như ngồi ở chỗ dành cho tân khách, mắt sắc nhìn thấy, vừa định đứng dậy nói cái gì đó, lại bị Triệu Hoằng Lâm cản lại.

Ánh mặt Triệu Hoằng Lâm sắc lạnh như chim ưng khiến Mạc Nhã Như run như cầy sấy, đem cơn giận nuốt vào bụng, cực kỳ khó chịu.

Bùi Tử Quân của không khỏi tăng thêm lực đạo, ngón tay chỉ vào một nam tử tuấn tú mặc áo đỏ trong đám tân khách nói: “Đó là Vệ Lâm.”

Cảm thụ được sự khẩn trương của Bùi Tử Quân đối với mình, Triệu Tương Nghi hiểu ý nở nụ cười.

Trừ ánh mắt của mọi người, còn có áp lực của dư luận.

Sau này nàng gả chính là Bùi Tử Quân, không phải dư luận, cũng không phải phong kiến ràng buộc.

Chỉ cần Bùi Tử Quân thích, thì cứ việc nắm tay nàng, để lo lắng tầm thường này, làm tổn thương Bùi Tử Quân, thật không đáng.

Triệu Tương Nghi nghĩ thông suốt, ngược lại nắm chặt tay Bùi Tử Quân, thở một hơi, theo hướng Bùi Tử Quân chỉ, nàng nhìn lại, thấy trong đám người đó, một nam tử mặc hồng y đang vui sướng, nụ cười trên mặt phảng phất chảy ra như mật.

Là thật rất thích Trần Vi, nên mới biểu lộ rõ như vậy?

Triệu Tương Nghi hài lòng, suy nghĩ một chút.

Khóe miệng nhếc lên: “Không có đẹp mắt như huynh ngày thường.”

Bùi Tử Quân nghiêng mặt nhìn Triệu Tương Nghi, lực đạo trên aty buông lòng: “Có làm muội đau không?”

“Vậy để muội nắm tay huynh đi?” Triệu Tương Nghi nghịch ngợm nháy mắt một cái, nắm chặc tay Bùi Tử Quân

“Tùy muội, huynh không sợ đau.” Bùi Tử Quân híp mắt cười.

Giờ lành đến, tiếng pháo bùm bùm vang lên, Bùi Tử Quân rất tự nhiên vươn tay giúp Triệu Tương Nghi che tai lại, Mạc Nhã Như đứng ở cách đó không xa, thấy hai người có cử chỉ thân mật, hai mắt đỏ, cắn chặt môi dưới.

Lúc này trong mắt Vệ Lâm chỉ có Trần Vi, mặc dù đã đội khăn hỉ, không thấy được mặt.

Dựa theo tục lệ, cậu cả của Trần Vi cõng Trần Vi lên kiệu hoa, mà Vệ Lâm, mỉm cười, tung người lên ngựa, quay đầu lại nhìn tám người mặc đồ đỏ khiêng kiệu.

Đội kèn hoa bắt đầu thổi, nhạc, trống vang lên, mọi người hoan thanh tiếu ngữ càng thêm vui mừng.

Triệu Hoằng Lâm dựa nghiêng vào cửa, nhìn một đôi tân nhân hạnh phúc, khóe môi hơi nhếch, trong đầu hiện lên thân ảnh quen thuộc...

Nếu nàng mặc giá y vào, nhất định sẽ kinh diễm động lòng người

Làm đủ tất cả tục lệ, lúc Trần Vi về tới tân phòng, mới thấy cả người đã sớm mệt mỏi không thở nổi.

Bên trong tân phòng yên tĩnh, mặc dù hỉ nương và nha hoàn đều ở đây, thế nhưng trong không khí không có một tia tạp âm.

Trần Vi mệt mỏi rã rời, nhưng hơi khẩn trương.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, thật giống như đang nằm mộng.

Đây thật là chính đại hôn sao? Nàng gả cho một nam nhân mà mình không thích, làm bạn đời, là thật sao?

Hai tay thật chặc lấy gấu áo, môi dưới đỏ tươi, bị hàm răng trắng noãn thầm cắn.

“Người đâu, ta muốn uống rượu.” Trần Vi nói rất nhỏ, vì sợ nói lớn quá, sẽ không giấu được khẩn trương trong lời nói.

Hỉ nương và nha hoàn bị làm khó.

Nhưng Trần Vi là chủ tử, nghe thấy giọng nói kiên quyết, không cho thương lượng, mọi người không dám làm trái ý, hỉ nương xoay người đi lấy rượu trái cây.

Trần Vi ngửi một cái, bất mãn nói: “Đổi, lấy loại mạnh hơn.”

Hỉ nương bị doạ sợ, vội khuyên nhủ: “Ôi tổ tông của tôi ơi, ngài ngửi thôi, nghìn vạn lần đừng mở khăn hỉ lên, cái này phải đợi tân lang đến vén lên à, lấy khăn hỉ xuống là điềm xấu.”

“Ngươi ngoan ngoãn đổi rượu, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trần Vi thản nhiên nói.

Hỉ nương âm thầm lau mồ hôi, lòng nói đồi thì đổi, tân nương tử say khước so với tháo hỉ khăn xuống còn tốt hơn, hơn nữa cũng không lâu,, tân lang quan sẽ nhập động phòng.

Trần Vi cầm lấy ly rượu mạnh được hỉ nương đưa cho, cách hỉ có thể ngửi thấy một mùi hương tinh khiết và thơm.

Kỳ thực tửu lượng của nàng không có tốt, lúc ở nhà, trưởng bối ít khi cho nàng uống rượu. Còn nếu al bình thường, nàng sẽ không uống rượu mạnh thế đâu, nhưng hôm nay tình huống bất đồng... Say rồi thì sẽ không biết gì hết.

Cẩn thận đưa chén rượu đến dưới khăn hỉ, thử nhấp một hớp nhỏ.

Cay.

Cảm gíac nóng rát truyền từ đầu lưỡi đến cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ hồng.

Nàng nhắm chặc hai mắt, xem như là uống thuốc, mạnh mẽ uống hết một hơi. Toàn bộ cổ họng như bị đốt cháy, đau đến mức hai mắt ẩn lệ.

“Ôi cô nãi nãi à, ngài đừng có hành hạ mình như vậy” Hỉ nương có chút hoảng, nhận lấy ly rượu Trần Vi đưa tới, đang muốn cất, lại nghe Trần Vi nói:

“Rót nữa.”

Như vậy, uống đủ ba ly.

Trần Vi cảm giác cổ họng không đau rát, mà thấy ấm, còn thật thoải mái. Chỉ là, cùng lúc đó, đầu hơi choáng váng, cả người hơi nóng, như nhũn ra.

Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc nàng sắp không ngồi vững trên giường, eo bị một vòng tay hữu lực ôm lấy.

Bên tai, không còn nghe tiếng càu nhàu của hỉ nương.

Những người còn lại đều đi sao? Trong phòng tựa hồ càng thêm tĩnh lặng.

Khăn hỉ bị vén lên, đập vào mi mắt, là một khuôn mặt không nhìn rõ——

—— có chút hơi giống Triệu Hoằng Lâm.

Nghe lại lần nữa, hơi thở cũng rất giống.

Trần Vi nở nụ cười, rượu quả nhiên là đồ tốt. Trong lúc mơ hồ, hai tay bá lên cổ đối phương.

Tâm thần Vệ Lâm run lên, ôm Trần Vi thật chặc, cười tà: “Vội vả như vậy? rượu giao bôi còn chưa uống mà, ta nhớ, nàng thiếu ta.” Dứt lời, hôn môi Trần Vi.

Cũng nóng hổi như ngày ấy, mang theo hơi rượu nhàn nhạt, hòa lẫn hương thơm vốn có trên môi nàng, mùi vị thật hảo.

Hắn yêu người phụ nữ nằm dưới này, thời thời khắc khắc đều ước có thể ở cùng nàng, cũng cực kỳ hy vọng nàng thuộc về hắn, cả tâm lẫn thể xác.

Eo của nàng rất nhỏ, da thịt trơn truột trong suốt, tuy là Vệ Lâm thấy không ít mỹ nữ, nhưng nhìn thấy Trần Vi bây giờ, tinh thần và thể xác không điều khiển được.

Thân thể rất nhanh có phản ứng, trong đầu chỉ nhớ đến một chuyện—— muốn nàng.

Nàng nhẹ nhàng mà nỉ non, Vệ Lâm híp mắt, ngược lại cởi xiêm y mình ra, vừa ưu nhã cởi y phục, vừa trêu chọc: “Đáng tiếc là uống say, không thì nhất định sẽ bắt nàng giúp ta cởi.”

Bàn tay to kéo hỉ trướng màu đỏ xuống, che lại hai thân thể không còn mảnh vải.

Hắn ôn nhu nhìn nàng, mỗi một tấc da, tấc thịt không bỏ qua, ánh mắt mang theo quý trọng, kinh hỉ nhìn.

Cúi đầu xuống, tiểu tâm dực dực hôn lên môi nàng, đây là một đêm trân quý nhất đời họ, hắn có chút luyến tiếc nếu vội vã quá, thầm nghĩ chậm rãi hưởng thụ quá trình của nó.

Lúc hôn xuống cổ, Vệ Lâm cả người cứng đờ, sắc mặt cũng bắt đầu hơi trắng bệch.

Hắn thẳng người lên, mắt nhìn Trần Vi đang say rượu, ưu thương hỏi: “Nàng đang gọi ai?”

“Hoằng Lâm, Hoằng Lâm.” Trần Vi chẳng biết mình đang nói gì

Sắc mặt Vệ Lâm trắng xanh, đột nhiên quay đầu cười nhẹ: “Nữ nhân uống say thường có thói quen nói những lời không hay.”

“Xem ra muốn nàng thích ta, rất phiền toái đây.” Vệ Lâm nhẹ nhàng mà vỗ về gương mặt Trần Vi, “Không thể làm gì khác, ta nên chủ động một chút...”

Dứt lời, cúi người xuống, mang cho Trần Vi vô tận ôn nhu và triền miên.

(Đổi cách xưng hô chút, anh này lưu manh giả danh trí thức đây mà)

Trời đã sáng, Trần Vi mơ màng tỉnh dậy, lần đầu tiên nhìn thấy, không phải là màn giường và hoa văn thường thấy, trái lại là khuôn mặt tuấn tú của Vệ Lâm đang kề gần.

“A” Hét thảm một tiếng.

Vệ Lâm lập tức che miệng nàng lại, chờ Trần Vi bắt đầu giãy dụa, mới thả ra, thở dài một tiếng: “Sẽ kinh động những người khác đó, không biết, còn tưởng rằng tướng công nàng hùng phong đại chấn, cuốn lấy ngươi dục tiên dục tử.”

“Đăng đồ tử” Trần Vi vươn tay muốn cho Vệ Lâm một cái tát.

Vệ Lâm lắc đầu, khóe miệng mỉm cười: “Tối hôm qua, nàng không có đối với vi phu như vậy nha.”

“Tối hôm qua?” Trần Vi nói xong, lúc này mới ý thức được, trong chăn mình trần như nhộng, hoàn toàn là bộ dạng bị ăn sạch sẽ.

Vốn muốn thét chói tai lần nữa, nhưng kiềm nén lại được.

“Tối hôm qua nàng rất khả ái,còn chủ động nữa.” Vệ Lâm xáp lại gần Trần Vi cười nói, “Hơn nữa vi phu thích tiếng hét triền miên của nàng bên tai hơn là tiếng hét hung hăn này.”

“Không muốn chết quá khó coi thì câm miệng cho ta.” Hai tay Trần Vi siết chặc cái chăn, lúc này thật muốn tìm hố mà chui xuống.

Vì sao... Say rượu chỉ là vì muốn khiến Vệ Lâm mềm lòng, không đụng đến mình, tuy nói sau này sẽ như vậy, nhưng không cần nhanh thế chứ... Lại không ngờ, tối hôm qua chính mình động.

“Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, nói điềm xấu gì đó, vi phu luyến tiếc không muốn nàng thủ tiết đâu.” Vệ Lâm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô hại.

“Mới vừa rồi ngươi gạt ta, ta không tin.” Trần Vi lạnh lùng nói.

“Tùy nàng tin hay không, tóm lại, cái này là sẽ không gạt nàng.” Vệ Lâm nói, đột nhiên vươn tay ra cầm nguyên khăn trên giường, vài vết máu trên đó khiến mắt Trần Vi như bị thương.

“Đi ra ngoài, ta muốn mặc quần áo, một lát nữa không phải bái kiến công công bà bà [cha mẹ chồng] sao?” Trần Vi đen mặt nói.

“Không phải đã nói sao, quý phủ chúng ta rất tùy ý, không chú ý quy củ này đâu, hơn nữa cha nương sẽ hiểu cho chúng ta, tân hôn ngày đầu tiên, thức dậy muộn chút không thể tránh được, dù sao chúng ta củi khô bốc lửa...”

“Vệ Lâm, ngươi chết đi” Trần Vi cầm gối đầu trên giường, hướng Vệ Lâm ném tới.

Vệ Lâm né đầu sang bên, bắt được tay Trần Vi tay: “Nương tử, đập trúng vi phu thì không sao, nhưng tay nàng sẽ đau đấy.”

“Vô lại” Trần Vi hung hăn trừng mắt Vệ Lâm.

“Vi phu không thích nàng gọi vi phu là ‘Lâm’.” Vệ Lâm đột nhiên nhìn Trần Vi chăm chằm, trên mặt khồng còn nét tươi cười như vừa nãy, ” ‘Vân Phi’ là tên tự của vi phu, sau này hãy gọi vi phu là Vân Phi, cảm thấy không dễ nghe thì cứ gọi phu quân, vi phu không ngại.”

“Ừm, không nên gọi ‘Lâm’, ha hả, kỳ thực vi phu không thích tên mình lắm, một chữ ‘Lâm’,không tốt.” Chẳng biết tại sao, nghe Vệ Lâm nói bằng giọng điệu hài hước,Trần Vi cảm thấy có một sự bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Nàng ngẩn người.

Còn không chưa phục hồi tinh thần lại, Vệ Lâm cũng đã từ trong chăn đi ra, hắn toàn thân không che dấu chút nào, thân thể hoàn toàn để trần. Lộ ra bên ngoài

Mặt Trần Vi đỏ lên, ngược lại quay đầu đi lớn tiếng nói: “Hỗn đãn, nhanh mặc quần áo vào.”Nàng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.

Vệ Lâm không thể nhịn cười, tiện tay lấy một bộ trung y vắt trên bình phong mặc vào, vừa mặc vừa trêu: “Trời hơi nóng, vi phu đi tắm trước đây, nương tử có muốn đi cùng không?”

“Vệ Lâm, ta cảnh cáo ngươi, ta đáp ứng gả cho ngươi, cũng không có nghĩa là để ngươi quấy nhiễu ta.” Trần Vi vừa cực lực quay đầu đi chỗ khác, vừa thản nhiên nói.

Vệ Lâm mỉm cười, đi chân trần ra ngoài.

Trần Vi kinh ngạc Vệ Lâm cư nhiên không nói gì, đường nhìn thu hồi lại, nhìn nguyên khăn trên giường, Trần Vi lâm vào trầm tư.

Bên này, Triệu Tương Nghi dậy sớm, nhàm chán nhìn Bích Văn và Hà mụ thu dọn hành lý, một lát nữa phải về trấn Thanh Hà.

Thật ra Triệu Tương Nghi rất muốn đi xem thử cuộc sống tân hôn của Trần Vi thế nào, Trần Vi vẫn không thể quên được ca ca, như vậy tối hôm qua Trần Vi có thể chịu được Vệ Lâm...

Đang nghĩ ngợi, trước mặt xuất hiện một bóng người, Triệu Tương Nghi nhíu mày nhìn lên, thấy Mạc Nhã Như đang đứng trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống, che mắt ánh sáng mặt trời.

“Ta có chuyện muốn nói với cô.” Giọng nói Mạc Nhã Như hơi khàn khàn, Triệu Tương Nghi không khỏi dùng ánh mắt khác nhìn nàng ta.

Quả nhiên phát hiện ánh mắt của nàng ta có chút hồng, đã khóc ư?

“Ở đây?” Triệu Tương Nghi đứng lên, nàng không thích cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống, càng không thích cảm giác ngưỡng mộ của người khác.

Mạc Nhã Như nhàn nhạt liếc Triệu Tương Nghi: “Bảo những người không liên quan ra ngoài.”

Bích Văn vừa nghe, bĩu môi.

“Các ngươi lui xuống đi.” Triệu Tương Nghi nói.

Từ tiệc cưới hôm qua đã thấy Mạc Nhã Như, cũng đã ngờ tới sẽ có tình huống này, chỉ là không nghĩ tới Mạc Nhã Như cư nhiên lại tìm mình nhanh như vậy.

Bích Văn bất đắc dĩ theo Hà mụ đi xuống, nếu không phải thái độ Triệu Tương Nghi kiên quyết, bà nhất định phải ở lại giúp chủ tử mới được.

“Nói cái gì, nói nhanh đi.” Triệu Tương Nghi một lần nữa ngồi trên ghế, thản nhiên nói, “Cô cũng ngồi đi.”

Mạc Nhã Như kinh ngạc nhìn hành động của Triệu Tương Nghi, chỉ một đoạn thời gian dài không gặp Triệu Tương Nghi. Hôm qua nhìn thấy, nhìn thay đổi trên mặt Triệu Tương Nghi, còn có Bùi Tử Quân dịu dàng với nàng ấy.

Từ khi nào, người thiếu nữ này đã lột xác thành một tiểu thư xinh xắn quý khí bức người? Cử chỉ ăn nói, tất cả không kém hơn nàng ta chút nào.

Tại sao có thể như vậy?

Mạc Nhã Như thầm cắn môi, vẻ mặt không cam lòng nhìn Triệu Tương Nghi ngồi đối diện.

Truyện Chữ Hay