Edit: Thiên Âm
Bên này Triệu Tương Nghi và mấy người Bích Văn đỡ Trần Vi vào Trầm Tiêu viện, Phương thị vội vàng đến phòng bếp nấu canh giải rượu.
Hai gò má Trần Vi đỏ ứng, hai mắt híp lại. Miệng nở nụ cười nhưng lộ vẻ rất khổ sở, nhìn mà thấy đau lòng.
Triệu Tương Nghi giúp nàng cởi áo ngoài, rồi đỡ nàng vào phòng trong.
Bích Văn và A Chu đi chuẩn bị nước nóng.
Vất vả lau mặt cho Trần Vi xong, mới đắp chăn lên, Triệu Tương Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, Phương thị bưng bát canh giải rượu đến, Triệu Tương Nghi thủ thế ý là bảo Phương thị đừng lên tiếng, lặng lẽ nói: “Quên đi, tỷ ấy đã ngủ rồi, sáng mai nhìn xem sao đã, nếu khó chịu thì uống cũng không muộn.”
Phương thị gật đầu, chỉ vào Trần Vi nói với Triệu Tương Nghi: “Cháu chiếu cố con bé thật tốt, nếu như tỉnh lại, thì cho con bé uống cũng không sao, bảo Bích Văn đem giữ ấm.”
“Dạ, cháu biết rồi, bà nội đi nghỉ sớm đi, hôm nay là hôn lễ của Tương Liên tỷ, bà cũng mệt rồi.” Triệu Tương Nghi đứng dậy, tiễn Phương thị đến cửa viện, rồi sai A Chu hộ tống Phương thị về viện tử.
Sau khi Phương thị đi rồi, Triệu Tương Nghi quay lại, thấy Trần Vi nằm trong chăn bông an ổn ngủ, lắc đầu cười bước đến ngồi bên giường, vén tóc rơi trên trán, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy? Có gì không thể nói với muội sao?”
Thấy Trần Vi vẫn không đáp, Triệu Tương Nghi thở dài, đứng dậy đi rửa mặt.
Làm xong tất cả, Triệu Tương Nghi gỡ búi tóc nằm bên cạnh Trần Vi, nghiêng mặt nhìn sang, thấy người đối diện avn đang ngủ, chỉ là thần sắc vốn nên an ổn, khẽ chuyển biến, lông mày nhíu chặt lại.
“Vi tỷ tỷ?” Triệu Tương Nghi vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Trần Vi, vừa gọi nàng.
Trần Vi lầu bầu, xoay người đối diện Triệu Tương Nghi, đưa ra hai tay ôm hông nàng (TTN).
Thân thể Triệu Tương Nghi cứng đờ, sau đó thả lỏng, lẩm bẩm nói: “Tửu lượng của tỷ rất tốt, không có la to làm loạn.”
Nhưng vừa nói xong, Triệu Tương Nghi cảm thấy lạnh.
Nàng kinh hãi đưa tay ra thăm dò, cả người run run, Trần Vi là đang khóc sao?
Nàng đẩy Trần Vi ra, nhờ ánh sáng yếu ớt của nến, quả nhiên thấy trên mặt Trần Vi nước mắt chảy đầy. Hai vai Trần Vi hơi run, môi cắn chặt lại.
“Vi tỷ tỷ, tỷ chưa ngủ đúng không?” Nàng nắm chặt hai vai Trần Vi lay nhẹ.
Trần Vi chậm rãi mở mắt trả lời, giọng nói vẫn còn mang men say: “Tương Nghi, tỷ hình như không có say hoàn toàn…Tim tỷ vẫn đau.”
Triệu Tương Nghi nghe vậy liền kinh hoảng, vội vàng xáp lại gần Trần Vi ôn nhu nói: “Vi tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Vi không trả lời Triệu Tương Nghi, ngược lại còn lẩm bẩm:”Bọn Nguyên Thư đã có kết quả tốt đẹp…Còn tỷ phải chờ đến khi nào đây, tỷ phải chờ thêm nữa à?”
Trần Vi cơ hồ khóc lóc nói ra những lời này, nước mắt cứ rơi mãi, có lẽ đã kìm nén quá lâu rồi, cho nên lúc này, mượn cơn say nói ra ý nghĩ trong lòng.
Cuối cùng, Trần Vi bắt đầu gọi tên một người.
Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh hơn gấp mấy lần, nàng lắc đầu cách xa Trần Vi, không dám nghe, rất sợ nghe thấy ba chữ không muốn nghe kia.
Thế nhưng, con người luôn là động vật hiếu kỳ, không bao lâu, Triệu Tương Nghi xáp lại gần Trần Vi, cơ hồ áp tai lại gần môi Trần Vi.
Dưới xúc cảm mềm mại, hai mắt nàng đột nhiên mở thật to.
Là Hoằng Lâm ——
Người Trần Vi gọi là —— Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm.
Cư nhiên không phải Bùi Tử Quân, may mà không phải Bùi Tử Quân...
Giờ này khắc này, Triệu Tương Nghi tự nhiên có cảm gíac thật là may mắn.
Thế nhưng... Tại sao lại là Triệu Hoằng Lâm?
Triệu Tương Nghi không hiểu nhìn Trần Vi, nước mắt không còn chảy, nặng nề nhắm mắt lại, miệng vẫn lẩm bẩm.
Thấy thế, Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác là thờ phào nhẹ nhõm, lập tức giúp Trần Vi đắp chăn bông, còn mình nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Chỉ là có chút khó ngủ.
Nhưng khi biết được sự thật, tâm tình nàng rất phức tạp.
Hoá ra mấy ngày nay, mình luôn để ý như vậy lại không ngờ tới—— Trần Vi và Bùi Tử Quân thân thiết với nhau hoá ra lại là bạn bè.
Sao lại ngờ được chứ….
Triệu Tương Nghi lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ nữa, chỉ đem suy nghĩ đến một vấn đề khác —— Trần Vi để ý ca ca của mình, Triệu Hoằng Lâm.
Làm sao có thể? Từ khi nào? Hai người bọn họ không phải luôn nhìn đối phương không vừa mắt sao? Ca ca có biết không?
Một chuỗi vấn đề không có câu trả lời, Triệu Tương Nghi lắc đầu, nặng nề nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ. Ngày mai, hỏi Trần Vi vậy.
Ngày hôm sau, Trần Vi tỉnh lại.
Mở mắt mắt đã nhìn thấy Triệu Tương Nghi nằm bên cạnh, Trần Vi ngủ không ngon lắm, vẫn nhíu chặt mày, môi mím thật chặt, chẳng biết nên alm gì đây.
Không bao lâu, Triệu Tương Nghi tỉnh lại, Trần Vi lập tức dịu dàng cười: “Sớm.” Ngay sau đó ý thức rõ ràng chút ít, lại hỏi, “Đêm qua ngủ ngon không?”
Trần Vi theo bản năng gãi gáy mình, rũ mi nói, “Có lẽ là uống rượu nhiều quá, nên đầu có chút đau.”
“A, đợi lát nữa tỷ uống canh gỉai rượu do bà nội nấu, sẽ bớt đau.” Triệu Tương Nghi bò dậy, nói.
“Ừ, tỷ không sao.” Trần Vi gật đầu.
Nhưng Triệu Tương Nghi vẫn còn ngại vì ngày hôm qua Trần Vi hồ ngôn loạn ngữ, nên nhìn Trần Vi chằm chằm, cuối cùng mới hỏi: “”Thực sự không có việc gì sao?”
Trần Vi cũng không ý thức được tối qua mình say rượu lỡ miệng nói ra chuyện gì, chỉ trấn an: “Thực sự không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, có lẽ lần sau không nên uống quá nhiều rượu, đều do hôm qua quá vui vẻ, cho nên mới...”
“Cũng là bởi vì do ca ca muội?” Triệu Tương Nghi nhìn Trần Vi không chớp mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, đại khái là sợ làm Trần Vi đau lòng.
Trần Viu giật mình, nghiêng mặt nhìn sang Triệu Tương Nghi, trong mắt có một tia sáng loé lên: “Cái gì?”
“Tối hôm qua tỷ nói ra hết, bây giờ muội đã biết hết rồi.” Triệu Tương Nghi không cho Trần VI nói thêm gì nữa, ghé vào lỗ tai Trần Viu nói nhỏ: “Tỷ thích ca ca muội, đúng không?”
Người Trần Vi cứng lại, mặt không có máu, cảm gíac hít thở không thông.
Vừa vặn Bích Văn và A Chu bước vào ầhu hạ, Triệu Tương Nghi vô vai Trần Vi đang cứng ngắc: “Muội chờ một lời giải thich ùừ tỷ, mong rằng trước buổi trưa hôm nay có thể biết.”
Trần Vi kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi, biết chuyện này rồi, tiểu muội này không tức giận sao?
Ôm nghi vấn trong lòng mà nghĩ, Trần Vi uống canh giải rượu xong, ăn điểm tâm, đổi xiêm y.
Lúc nàng và Triệu Tương Nghi đi dạo quanh vườn, cũng biết là sáng sớm hôm nay Triệu Hoằng Lâm đã đến hiệu thuốc rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bằng không, tình cảnh này, nàng thật không biết đối mặt Triệu Hoằng Lâm thế nào đây.
Tối hôm qua, không biết mình có thất thố quá không? Không chừng còn ở trước mặt Triệu Tương Nghi, còn có Triệu Hoằng Lâm…. Trần Vi không dám nghĩ tiếp.
Hai người một đường đi tới hành lang, Triệu Tương Nghi thấy chung quanh an tĩnh không người, liền cười nói: “Ngồi ở đây đi, có thể ngắm hoa, cũng thoải mái hơn.” Sau đó, quay đầu lại nhìn Bích Văn bên cạnh, “Ngươi đi làm việc của mình đi, ở đây không còn chuyện của ngươi.”
“Vâng” Bích Văn cười cười, lui ra.
Hai người lần lượt ngồi xuống, Triệu Tương Nghi còn chưa mở miệng hỏi, Trần Vi cẩn thận hỏi nàng rồi: “Tối hôm qua, tỷ có làm chueyn gì thất thố không? ý tỷ là… Ngoại trừ ở trước mặtmuội tỷ nói lời không nên nói, có còn…”
“Có ở trước mặt ca ca muội những lời đó không?” Triệu Tương Nghi hípmắt, cười giảo hoạt.
Lúc nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, mặt Trần Vi trắng bệch, ngay sau đó gật đầu nói: “Đúng như lời muội nói.”
“Vậy tỷ có thể nói cho muội biết được chân tướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ khi nào, ca ca muội biết không?” Triệu Tương Nghi hỏi liên tiếp một chuỗi vấn đề tối hôm qua thắc mắc, nhưng lại khiến Trần Vi trợn mắt hốc mồm nhìn mình.
Hai gò má chuyển hồng, Trần Vi nắm chặt khăn tay, môi mím chặc, trong lòng tự hỏi, nên nói thế nào cho Triệu Tương Nghi nghe đây.
Không bao lâu, Trần Vi hít sâu một hơi, rồi thở ra, mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi: “Có thể nói cho tỷ biết trước, tại sao muội không tức giận vậy?”
“Tức giận? Tại sao muội phải tức giận?” Triệu Tương Nghi nghe không hiểu ý Trần Vi.
Trong mắt Trần Vi mang theo kinh ngạc, có điều một lát sau, lại hỏi tiếp: “Thực sự một chút cũng không có? Bởi vì... Tỷ biết rõ trong lòng ca ca muội đã ơớm có Uyển Dao, còn không biết tự lượng sức mình mà đi thích hắn.”
“Muội không có tức giận, một chút cũng không có, chỉ là sau khi biết, có chút lo lắng.” Triệu Tương Nghi nói ra lời thật lòng
Đúng vậy nàng rất lo lắng.
Trong chuyện tình cảm, nàng luôn có tư tưởng một đời một người, cho nên, khi biết Trần Vi có tình cảm với ca ca, nàng bối rối vô cùng.
Tình cảm giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao nhiều năm như vậy, giả như bọn họ thật muốn kết hôn, nàng không thể chủ động giúp Trần Vi phá hư tình cảm của hai người họ. Cái gì mà hung một chồng, cái gì mà ba vợ bốn nàng hầu, nàng không chấp nhận được. Loại cuộc sống đó, chính là nữ nhân ở một bên chờ tình yêu, cũng không thể cùng nahu chung sống hoà bình.
Thế nhưng, không giúp Trần Vi, còn pảhi trơ mắt nhìn vị tỷ tỷ này thống khổ như tối hôm qua, nàng làm không được…Pâhn vân giữa giúp và không giúp, Triệu Tương Nghi thật khó xử.
“Muội lo lắng cái gì?” Trần Vi hỏi ngược Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ trong lòng, tiện đà hỏi: “Cũng không phải chuyện lớn, tỷ nói chuyện của tỷ trước đi, muội cũng rất muốn biết, tỷ không thể giấu muội nữa.”
“Xin lỗi...” Trần Vi xin lỗi nói, “Tỷ cũng không muốn giấu muội, chỉ là... Tỷ rất sợ một khi nói ra chuyện này, muội sẽ mâu thuẫn, thậm chí đoạn giao với tỷ.”
“Muội sẽ không như vậy, tỷ là tỷ, chuyện tình cảm của tỷ với ca ca muội lại là chuyện khác, muội không có cực đoan như vậy.” Triệu Tương Nghi nắm lấy tay Trần Vi.
Trần Vi xúc động nhìn Triệu Tương Nghi, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại: “Thật ra….Chuyện này cũng rất đơn giản, dùng một câu nói, chính là tỷ đơn phương thích ca ca muội.”
“ý của tỷ là, ca ca muội không biết chuyện này?” Triệu Tương Nghi kinh ngạc, “Như vậy, bắt đầu từ khi nào?”
Trần Vi nhíu mày, khổ sở nói ra, “Tỷ cũng không biết là hắn có hiểu hay không…Tỷ có loại cảm giác này, bắt đầu từ năm về trước, lần đầu gặp mọi người. Khi đó, tỷ ngửi thấy trà hương, nhìn thấy hắn ngồi trong đình, tiêu sái tự nhiên, không có gì cản trở nét anh tuấn đó, trong lòng tỷ rung động, sau khi trở về, vẫn không quên được thân ảnh của hắn…Khi đó tỷ cũng không tin nổi, rất điên cuồng, tỷ mới gặp hắn có một lần thôi mà.”
“Nhất kiến chung tình.” Triệu Tương Nghi dùng một câu ngắn gọn khái quát.
Trần Vi ngượng ngùng cười, rồi nói tiếp: “Tỷ biết hắn có ấn tượng không tốt với tỷ, mà tỷ chưa bao giờ mất nhuệ khí, tỷ có lòng tin, tin tưởng một ngày, có thể làm hắn động tâm…Chỉ là khi gặp Tề Uyển Dao, tỷ mới hiểu được, ý nghĩ của mình có bao nhiêu ngây thơ.”
“Tỷ có thể thay thế được vị trí của Tề Uyển Dao trong lòng ca ca muội sao?” Cuối cùng, Trần Vi đột nhiên hỏi Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi đau lòng thay cho nàng, cũng không biết nên an ủi thế nào đây.
“Thật là, biết vậy muội không nên dẫn tỷ đi gặp Uyển Dao tỷ.” Triệu Tương Nghi đang trầm mặc đột nhiên nói ra, sau đó lại cười lắc đầu khổ não.
“Cũng vậy thôi, chỉ cần ca ca muội vẫn để ý đến cô ấy một ngày, tỷ vẫn sẽ biết đến sự tồn tại của cô ấy.”
“Như vậy…Tỷ buông tay sao?” Cho nên trở về kinh thành, nhiều năm không liên lạc.
Trần Vi lắc đầu, mím môi nói: “Vốn là có ý nghĩ này, muội biết không, tuy nói nhà giàu nào cũng có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng cũng chỉ là danh phận mà thôi. Nhưng còn tình cảm, đây chính là thứ tỷ muốn có nhất, mặc dù như vậy nhưng cũng không có được. Cho nên, khi thấy ca ca muội đối với Tề Uyển Dao một mảnh thâm tình, tỷ rất ghen tỵ, ngay lúc đó tỷ đã hạ quyết tâm, phải buông tay, tỷ vốn không muốn tranh đoạt với Tề Uyển Dao, cũng không nghĩ muốn phá hư tất cả.”
“Tỷ nói ‘vốn’, ‘lúc đó’ là sao?” Triệu Tương Nghi lưỡng lự hỏi, suy đoán, “Chẳng lẽ, ngay sau đó xảy ra chuyện gì, khiến tỷ thay đổi suy nghĩ?”
“Ừ.” Trần Vi khẽ gật đầu.
Suy nghĩ một lát sau, lẳng lặng nói: “Tỷ nói ra, muội đừng có tức giận, bởi vì tỷ nói là sự thật.”
“Hả?” Triệu Tương Nghi ngồi thẳng người, linh cảm nói cho nàng biết, chuyện Trần Vi sắp nói, chính là chuyện khó mà tưởng tượng được.
Trần Vi cười khổ: “Tỷ nghĩ Tề Uyển Dao không xứng với ca ca muội, không phải al tỷ nghi ngờ, tỷ biết mình so với cô ấy tốt hơn nhiều mặt, nhưng không biết vì sao ca ca muội lại thích cô ấy, chán ghét tỷ…”
Nói đến hai chữ ‘chán ghét’, Trần Vi cảm thấy rất đau đớn.
“Giữa bọn họ a, chủ yếu vẫn còn tình cảm bạn bè với nhau.” Triệu Tương Nghi cũng không có cảm thấy tức giận hay gì hết, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho Trần Vi thôi, nàng suy nghĩ, đem chuyện Tề Uyển Dao đã trải qua nói cho Trần Vi nghi, tóm tắt đoạn về Niên Thế Hữu.
Nói xong, nàng cũng không muốn nhắc lại, càng không muốn nhắc đến Lã thị đã biệt tích.
Trần Vi nghe xong, thờ phào nhẹ nhõm, híp mắt nói: “Thì ra là vậy, xem ra, tỷ có thêm hy vọng rồi.”
Triệu Tương Nghi vỗ vai Trần Vi, thực sự không biết an ủi thế nào, có điều tay cứng lại, ngẩng đầu hỏi Trần Vi: “Được rồi, muội có chuyện muốn hỏi tỷ.”
“Hử?”
“Là về Uyển Dao tỷ tỷ.” Triệu Tương Nghi đột nhiên nhớ lại lần trước Triệu Hoằng Lâm đến Trầm Tiêu viện hỏi chuyện ‘túi thơm’, nên tiện thể hỏi Trần Vi chuyện này, “Cái túi thơm hoa đào kia, tỷ nhớ không? Chính là túi thơm Uyển Dao tỷ tỷ thêu cho tỷ đó.”
Nhắc đến túi thơm, Trần Vi sầm mặt.
“Tối hôm qua tỷ có nhắc đến chuyện này à?” Trần Vi không thể tin được, mình thất thố đến trình độ nào rồi.
Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Cái này là ca ca lần trước tới tìm muội hỏi.”
“Muội nói Triệu Hoằng Lâm tự mình tìm muội hỏi chuyện này?” Trần Vi bất khả tư nghị âm thầm vui vẻ nói, nhớ về chuyện du hồ lần trước, lần đó mình có lỡ miệng nói ra, vốn định trà thù Tề Uyển Dao thôi.
Nàng cho rằng Triệu Hoằng Lâm sẽ không để ở trong lòng, bởi vì lúc đó Triệu Hoằng Lâm còn vì Tề Uyển Dao mà làm mặt lạnh với mình, hắn vì bảo hộ cô ấy, sẽ để ý chuyện này sao.
Không ngờ, hắn còn để ý hỏi đến.
Triệu Tương Nghi gật đầu: “Có điều muội không có nói gì hết, vì muội không biết là chuyện gì, cũng từ ngày đó muội nghĩ tỷ có chuyện muốn giấu muội, trong lòng rất khó chịu.”
Trần Vi áy náy xoa đầu Triệu Tương Nghi: “Xin lỗi...Tỷ không cố tình giấu muội.”
“Mau nói cho muội biết chuyện về túi thơm đi.” Tính tò mò của Triệu Tương Nghi trỗi dậy, trong lòng tuy đau cho Trần Vi, nhưng nàng rất muốn biết thực hư chuyện đó là sao.
Trần Vi hơi trầm ngâm, một lát nói: “Cũng vì chuyện túi thơm đó, tỷ thay đổi chủ ý. Ban đầu tỷ nhận định Tề Uyển Dao không xứng với ca ca muội, là do tỷ không cam lòng, vì sao mình lại bại dưới tay nữ nhân đó? Nếu như tỷ bỏ đi, để ca ca muội chẳng hay biết gì, còn cho rằng Tề Uyển Dao rất tốt, vậy tỷ rất ngu xuẩn rồi.”
“Đương nhiên...” Nói đến đây, Trần Vi rũ mi, “Nếu như ca ca muội biết hết, mà vẫn tiếp tục thích Tề Uyển Dao, thì tỷ nhất định sẽ buông tay, bởi vì đã không còn ý nghĩa gì nếu cứ níu kéo.”
“Túi hương kia có vấn đề sao? Muội nghe ca ca nói, trong túi hương có tờ giấy, là Uyển Dao tỷ đưa cho tỷ ư? ” Triệu Tương Nghi hỏi.
Trần Vi gật đầu thừa nhận: “Tỷ cũng là ngoài ý muốn phát hiện tờ giấy đó, tờ giấy đó viết…” Trần Vi cười nhạt, “Đến bây giờ khi nhớ lại, tỷ cảm thấy thật buồn cười.”
Trần Vi nói cho Triệu Tương Nghi nghe lời khiêu khích của Tề Uyển Dao viết trên tờ giấy.
Triệu Tương Nghi quả thực không thể tin lỗ tai của mình.
Tề Uyển Dao dịu dàng như vậy, sẽ làm ra cái chuyện buồn cười đó sao?
“Muội không tin?”
Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Muội chỉ không biết, từ khi nào tỷ ấy trở thành như vậy.”
“Qua lần đó, tỷ đã thay đổi suy nghĩ, ban đầu trốn tránh biến thành chủ động, tỷ không muốn bại bởi một nữ nhân không hiểu biết như vậy.” Trần Vi bất chợt thu lại nụ cười, nghiêm túc, “Cho nên, khi về kinh thành thành, tỷ có viết thư gửi cho ca ca muội.”
Nói đến đây, Trần Vi cười khổ, biểu tình rất là thê lương: “Thế nhưng, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tỷ viết, hắn chưa bao giờ hồi âm lại.”
“Thư?” Triệu Tương Nghi phục hồi tinh thần lại hỏi, “Muội không biết chuyện này.” Từ ngày không biết tin tức, Triệu Tương Nghi thập phần phiền muộn.
“Có lẽ là ca ca muội cảm thấy buồn cười, cho nên nhìn cũng không nhìn ném đi, cũng không nói cho muội.” Trần Vi lắc đầu, trong lời nói mang theo đau thương.
“Từ khi trở lại kinh thành, vẫn luôn gửi thư sao?” Triệu Tương Nghi lại hỏi.
Trần Vi gật đầu: “Ước chừng một hai tháng một lần, khoảng cách với thị trấn rất xa…Nên tỷ không dám viết thường xuyên, sợ ca ca muội ghét bỏ.”
“Vậy cũng cái vài bức, cho đến bây giờ muội chưa từng gặp người đưa thư từ kinh thành đến quý phủ.” Triệu Tương Nghi luôn cảm thấy có gì đó rất khả nghi, thế nhưng cũng biết là khả nghi ở chỗ nào.
“Tỷ nghĩ lúc ca ca muội nhận phong thư đầu tiên, liền dặn dò hạ nhân phàm là thư tỷ gửi tới, nhất định phải xử lý, sợ chuyện này có người thứ ba biết được, sẽ làm hắn mất mặt.” Trần Vi chán nản cúi đầu, nước mắt chảy xuống, “Tỷ thật buồn cười đúng không? Cư nhiên lại đi động tâm với người không thích mình, vậy mà còn kiên trì.”
Trước khi gặp Triệu Hoằng Lâm, Trần Vi dù chết cũng sẽ không tin tưởng, một người đoan trang cao nhã như nàng, lại làm cái chuyện ấu trĩ như thế, đồng thời còn quật cường không từ bỏ.
“Muội nghĩ, muội nên đem chuyện túi thơm nói cho ca ca biết.” Triệu Tương Nghi ra quyết định.
Trần Vi ngẩng đầu, kiềm nén nước mắt chảy xuống: “Làm vậy có được không? Vạn nhất sau khi hắn biết, cảm thấy không có gì, ngược lại còn chán ghét tỷ thêm thì sao bây giờ? Thật ra tỷ chỉ định hù doạ Tề Uyển Dao mà thôi, ai bảo cô ta ở sau lưng tỷ….”
“Tỷ không hiểu ca ca muội rồi.” Triệu Tương Nghi lắc đầu, “Nếu như ca ca biết chân tướng, như vậy thái độ với Uyển Dao tỷ tỷ sẽ thay đổi.”
“Từ tối hôm qua khi biết tâm ý của tỷ, trong lòng muội vẫn mâu thuẫn, không biết nên giúp ai, một bên là người ca ca thích, một bên là bạn thân của muội.” Triệu Tương Nghi lẩm bẩm nói, “Nhưng bây giờ biệt chuyện túi hương, muội nghĩ ca ca có quyền biết được chân tướng, rồi mới quyết định.”
“Còn một việc, muội quên nói với tỷ.” Triệu Tương Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn Trần Vi, giọng nói hơi mừng rỡ, “Muội nghĩ, tỷ còn có chút hy vọng, bởi vì —— “
“Những năm này, ca ca vẫn chậm chạp không quyết định thú Uyển Dao tỷ tỷ, cũng không đơn giản là bận sự nghiệp như ca ca nói. Muội mơ hồ thấy, tình cảm ca ca dành cho uyển Dao tỷ tỷ đang thay đổi, có lẽ ca ca còn do dự, cũng biết Uyển Dao tỷ đang thay đổi, chỉ là không có chứng cớ để vạch trần chân tướng, để ca ca chết tâm thôi.”