Edit: Thiên Âm
Hai ngày sau, cửa hàng ăn sáng trên trấn của Nguyên Sách khai trương. Đừng nhìn Nguyên sách là một nam nhân, dáng người nho nhỏ mà xem thường, những món ăn sáng hắn làm mùi vị ngon tuyệt.
Ban đầu khi còn ở Bùi phủ, Bùi Tử Quân thường ăn mấy món do Nguyên sách làm, dần dà sau đó, không quen ăn mấy món do đại trù trong phòng bếp làm nữa.
Cho nên, lúc thương lượng nên mửa cửa hàng gì, Nguyên sách liền nghĩ đến việc mở quán ăn.
Tiểu viện mà Bùi Tử Quân mua, trước kia là nhà mở quán ăn, nên việc trùng tu lại không quá vất vả, chỉ cần mau mấy bộ bàn ghế mới thay vào là được, mặt khác quét dọn sạch sẽ là có thể khai trương.
Vì để kích thích đám người tam phòng kia, Nguyên Sách và Bùi Tử Quân cảm thấy, nên khai trương càng sớm càng tốt
Bên này, Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đang ngồi trong cửa hàng hưởng thụ, Bùi Tử Quân thỏa mãn uống chén canh cá, than thở: “Tốt quá rồi, quán này cùng một con phố với Nhiễm Thuý Trai, không có chuyện gì thì ta có thể đến dùng điểm tâm.”
Nguyên Sách đi vào phòng bếp, vừa lúc nghe thấy, cười ha hả nói: “Chỉ cần thiếu gia và Triệu thiếu gia đến ăn, nhất định sẽ không lấy tiền, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu”
Bùi Tử Quân liếc Nguyên Sách một cái: “Nào có ai làm ăn như vậy, muốn đem tiền vốn tiêu hết sao. Nhất mã quy nhất mã, khách khí với bọn ta làm gì. Còn nữa, đừng hở chút gọi ‘thiếu gia’, ngươi đã không còn là gia đinh của ta nữa, nên thay đổi thôi.”
“Ngươi như vậy sẽ khiến hắn có có chút khó khăn đấy.” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, sau đó ăn một miếng bánh bao hấp.
Bùi Tử Quân nghe vậy, lại nhìn Nguyên Sách, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Nguyên sách nói:
“Vậy sao đây, trong lúc nhất thời Nguyên Sách không biết gọi ngài thế nào”
“Gọi đại ca, Bùi đại ca, Triệu đại ca” Bùi Tử Quân mặt hào sảng, còn nhân tiện vỗ vỗ vai Triệu Hoằng lâm, nhưng lại bị Triệu Hoằng Lâm cau mày đẩy ra.
Một lát sau, khoé miệng Triệu Hoằng Lâm nhếch lên: “Phải, lại có thêm đệ đệ cũng tốt, có thêm người để khi dễ.”
“Cái người này, ta nói vậy thôi mà ngươi lại tính không buông tha người ta à.” Bùi Tử Quân cười nói với Triệu Hoằng Lâm một câu.
Triệu Hoằng Lâm xem như không nghe thấy, quay sang nói với Nguyên Sách: “Lão bản, vậy làm phiền giúp ta gói hai phần đồ ăn, mỗi loại một ít, trong phủ có mấy người muốn nếm thử đấy.”
Nguyên Sách một hồi lâu mới phản ứng được Triệu Hoằng lâm là đang gọi mình, cời hì hì, hơi xấu hổ nói: “Cái gì ‘ lão bản ’ với ‘ lão bản ’ chứ, Nguyên sách ngại lắm. Triệu tiểu thư muốn ăn đồ do Nguyên Sách làm sao? Được rồi, Nguyên Sách sẽ làm nhanh”
Làm đồ ăn thì Nguyên Sách làm, chào hỏi khách nhân cũng là Nguyên Sách, mặc dù trong tiểu điếm có mời một Hỏa Kế, nhưng phải ứng phó với bận rộn buổi sáng, vẫn chưa xoay sở kịp.”
Bùi Tử Quân nhìn thân ảnh Nguyên sách bận rộn, thầm tính toán, chờ kết thúc một ngày làm việc, thì sẽ đi tìm Nguyên Sách nói chuyện
Hoả kế mới này phải đuổi việc, làm việc quá lười biếng, hơn nữa còn phải mời một đại trù đến làm trợ thủ cho Nguyên Sách nữa, nếu không phòng bếp dựa hết vào một mình Nguyên Sách, chỉ sợ về sau sẽ bận rộn không kịp thở mất. Lâu ngày, Nguyên Sách nhất định chịu không được.
“À, sao Tương Nghi và Triệu Thẩm thẩm không đến đây nếm thử vậy?” Phục hồi tinh thần lại, Bùi Tử Quân đột nhiên hỏi Triệu Hoằng Lâm.
“Nha đầu kia ngày càng lười, thức dậy muộn. Nương ta lại bận rộn, không phân thân ra được, vốn định ăn điểm tâm trong phủ làm, nhưng vừa nghe Nguyên Sách mở quán ăn, ngay ngày khai trương đại cát,nói phải thổi phồng lên mới được.” Triệu Hoằng Lâm lúc nói đến hai người này, nụ cười trên mặt hết sức nhu hòa, không nhìn ra một tia lãnh tình nào.
“Dù sao ban ngày không có chuyện gì, ngủ nhiều một chút cũng không sao.” Bùi Tử Quân vì Triệu Tương Nghi mà bênh vực.
Hơn nữa Triệu Hoằng Lâm không có ý trách cứ Triệu Tương Nghi, gật đầu nói: “Chúng ta mau ăn nhanh một chút, lát nữa, ta còn phải đem điểm tâm về cho hai người đó nữa.”
“Sai tiểu Đức đi không được à.”
“Dù sao sáng nay cũng không có chuyện gì làm, tự ta làm là được, thời gian trước bận rộn, không có thời gian bồi hai người đó, giờ xem như là bồi thường vậy.” Triệu Hoằng Lâm thở nhẹ một hơi.
“Ngươi đúng là một ca ca tốt, một nhi tử tốt.” Bùi Tử Quân cười nói.
“Cho nên hãy học hỏi ta này” Triệu Hoằng Lâm không chút nào khiêm tốn nói.
Bùi Tử Quân đang ăn, đồ ăn đến cổ họng đã nghẹn lại, một hồi lâu mới nuốt xuống, đều chỉnh ali nhịp thở, liếc mắt nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Đúng là không thể khen ngươi được.”
Đang nói, Triệu lão tam đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa.
Ông ta xoa xoa tay nhìn những khách nhân ra ra vào vào, trong mắt lộ ra một tia vui mừng khó thấy, có điều lúc muốn bước vào quán ăn thì lại do dự không dám, trong lòng còn để ý.
Triệu Hoằng Lâm vô ý nhìn thấy Triệu lão tam, qua loa ăn xong đồ ăn trên bàn, lúc Nguyên sách kiên quyết không lấy tiền điểm tâm, thì hắn đã ra khỏi quán ăn.
“Có chuyện gì thì đến hiệu thuốc bên kia mà nói, nơi này vừa mới khai trương, buôn bán rất bận bịu, không thể nói chuyện được, cũng đừng ngăn cản người ta làm ăn.” Triệu Hoằng Lâm cơ hồ không có nhìn qua Triệu lão tam, chỉ nói xong liền đi đến hiệu thuốc, ngay sau đó Bùi Tử Quân cũng là ra ngoài quán ăn, lúc nhìn thấy Triệu lão tam, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cùng đi với Triệu Hoằng Lâm.
Triệu lão tam nuốt nước miếng một cái, sau đó vội vàng đuổi theo.
Mấy người vào hiệu thuốc, Triệu Hoằng Lâm dặn dò chưởng quỹ mấy câu, sau đó dẫn bọn họ vào trong phòng.
Bùi Tử Quân đứng ở trước mặt Triệu lão tam, hai tay khoanh trước ngực, châm chọc nói: “Thế nào? Hôm nay ông lên trấn tìm một con rể rùa vàng cho con gái hả?”
Đối mặt với châm chọc của Bùi Tử Quân, thái độ của Triệu lão tam hiển nhiên rất là khó coi, chẳng qua là lúc trước họ rất quá đáng, bây gờ khó tránh khỏi bị người ta châm chọc.
Triệu Hoằng Lâm ngồi xuống, nhíu mày nói: “Nói thẳng đi, lát nữa tôi còn phải về phủ một chuyến.”
Triệu lão tam kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng lâm chằm chằm, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thúc, thúc biết rõ lúc trước bọn thúc làm vậy là quá đáng......”
“So với dự tính của ta còn sớm hơn mấy ngày đấy.” Bùi Tử Quân ngồi xuống, cười trào phúng.
Nếu như không phải Nguyên sách thật lòng thích, mà con người Triệu Tương Liên là cũng tốt, thì Bùi Tử Quân cũng sẽ không để cho Nguyên Sách lấy người con gái như vậy đâu.
Hết ăn lại nằm, nịnh nọt, ích kỷ, thứ người như thế, suy nghĩ thôi cũng làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.
Bị Bùi Tử Quân cắt đứt lời nói, thái độ của Triệu lão tam càng thêm khó coi, song ông ta bây giờ đã dao động, vì lợi ích lâu dài, vì một chút tình thương của cha còn sót lại, Triệu lão tam mặt dày nói: “Hôm nay tới đây thứ nhất là xin lỗi các ngươi, đồng thời cũng xin lỗi Nguyên Sách...... Là bọn ta không biết tốt xấu, lúc này mới nhìn rõ Nguyên Sách là người thế nào.”
Hừ, là thấy rõ Nguyên Sách có của cải mới đúng? Nếu như ta không đặt mua những thứ này cho Nguyên Sách, các ngươi có mặt dày tìm tới cửa sao?
Bùi Tử Quân trong lòng hừ lạnh nói, sau đó lại tiếp tục nghe Triệu lão tam nói: “Hai ngày nay, con gái ta gầy rất nhiều, cả người nhìn không có hồn, ta thật sự không yên lòng, cho nên liền làm mặt dày tìm tới cửa, nếu như Nguyên Sách còn tình ý ới con gái ta, vậy bọn ta cũng không phản đối nữa, hảo hảo mà thương lượng lại.”
Vốn tưởng rằng Nguyên sách chỉ là một gã sai vặt cho người ta, có thể có bao nhiêu tiền đồ? Địa vị còn kém người khác một bậc.
Nhưng bây giờ lại khác, Bùi Tử Quân không những mua trạch viện cho Nguyên Sách, còn giúp Nguyên Sách mở quán ăn, phút cốc địa vị của Nguyên Sách đã tăng lên nhiều bậc, Triệu Tín Lương không phải là từ một nông hộ từ từ đi lên, mới có địa vị như ngày hôm nay sao?
Thay vì gả khuê nữ cho nhà giàu làm tiểu thiếp, chẳng bằng gả khuê nữ cho Nguyên Sách làm chánh thất, ngày sau nếu Nguyên sách có thể phát đạt giống đại ca của ông ta, vậy ông ta không phải có thể trông cậy vào con gái à.
Xem xét nhiều lần, thấy Triệu Tương Liên gả cho Nguyên Sách làm chánh thất, còn tốt hơn nhiều so với làm thiếp. Làm thiếp còn phải nhìn sắc mặt người ta, gây chuyện không tốt thì sẽ hy sinh trong đại trạch viện rồi, đến lúc đó còn gây không ít cho nhà mẹ đẻ nữa.
Triệu lão tam mấy ngày nay suy nghĩ, lại được biết quán ăn của Nguyên Sách hôm nay khai trương, một khắc cũng không ngồi yên, chỉ sợ Nguyên Sách lập tức đổi ý, cưới con gái nhà khác, không ấy Triệu Tương Liên nữa.
Thấy Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng lâm đều không nói chuyện, Triệu lão tam không khỏi nóng nảy, lập tức nói thêm: “Thật ra thì vẫn do phụ nhân nhà ta không hiểu biết nhiều ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta, nên mới nói lung tung, lúc ấy ta nhìn thấy Nguyên sách là người không có lỗi, lại có tiền đồ.”
Nhìn Triệu lão tam xu nịnh, Bùi Tử Quân mặt càng lạnh hơn: “Chuyện này còn phải hỏi Nguyên Sách đã, mấy ngày trước ta còn giới thiệu mấy nữ nhi nhà khác cho hắn, hắn nhìn cũng cảm thấy không tệ, cũng đâu phải chỉ có mình Triệu Tương Liên nhà ông nữa.”
“Hả?” Thấy Bùi Tử Quân cố ý nói vậy, Triệu lão tam vừa nghe liền bối rối.
Triệu Hoằng Lâm đứng dậy, tay cầm mấy phần điểm tâm khách khí nói “Chờ cửa hàng bên kia không còn bận nữa, tam thúc nên đi tìm Nguyên sách mà nói,tôi phải về phủ trước, nếu không nương và Tương Nghi phải ăn cơm lạnh. Tam thúc nếu như không để ý, thì theo tôi về phủ chờ Nguyên sách đi?”
Vừa nghĩ tới Nhâm thị miệt thị cùng Triệu Tín Lương và Nhị lão đối với mình thất vọng, Triệu lão tam trong lòng không rét mà run, vội vàng lắc lắc đầu nói: “Thúc sẽ ở gần quán ăn cờ Nguyên Sách, Hoằng Lâm cháu có chuyện cần làm thì mau đi làm đi, Bùi thiếu gia cũng thế, mấy ngày trước...... Thật là ngượng ngùng.”
“Những lời này, ông nên nói với Nguyên Sách.” Bùi Tử Quân cũng không thèm liếc Triệu lão tam một cái, cùng Triệu Hoằng Lâm rơi khỏi hiệu thuốc.
Triệu lão tam lúng túng, theo sau hai người rời hiệu thuốc luôn, đi đến quán ăn của Nguyên Sách, nhìn bên trong lui thấy khách nhân tới lui không dứt, Triệu lão tam càng nóng lòng thêm, hôm đó nhìn thấy bộ dáng Nguyên Sách rất coi trọng khuê nữ, chuyện này vẫn còn hy vọng.