Edit: Thiên Âm
Quay lại hiệu thuốc, Trương chưởng quỹ đã sớm ở đó chờ mình đã lâu, hơn nữa ngoài ý muốn, Triệu Tương Nghi cũng ở đó, điều này làm Triệu Hoằng Lâm không biết làm sao
Song hắn hắn giữ bình tĩnh ngồi xuống đối diện hai người.
“Trương bá bá đã nói với muội chuyện đã xảy ra.” Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều.
“À.” Triệu Hoằng Lâm ậm ừ đáp một tiếng, sau đó nói, “Cũng đã kết thúc.”
“Nữ nhân kia thì sao?” Triệu Tương Nghi hỏi.
“Bà ta à, sau này sẽ không xuất hiện tước mặt chúng ta, muội không cần lo lắng, không cần quan tâm an nguy của bà ta, bây giờ bà ta đã có một khoản tiền đủ để sống cả đời rồi.” Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt đáp, nở một nụ cười gượng gạo, “Tiểu muội, từ hôm nay trở đi, muội có thể không buồn không lo sống vui vẻ, không còn điều gì khiến muội không vui vẻ hết.”
Không biết vì sao a, khi tất cả đã kết thúc, Triệu Hoằng Lâm cảm thấy không vui vẻ như trong tưởng tượng…….
Không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại không biết vì sao, cảm thấy cả người càng thêm nặng nề.
Chẳng qua là đột nhiên không thích ứng được, tiếp theo hắn chẳng biết nên làm gì.
Trương chưởng quỹ tiền bán số dược liệu kia để trước mặt Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Hoằng Lâm chỉ lấy ba thành, theo như cam kết đưa cho Trương chưởng quỹ bảy thành.
Rồi trịnh trọng “Cám ơn”
Hai người nói lời ly biệt, bởi vì xong chuyện này, bọn họ sẽ không thể tiếp tục hợp tác, dần dà, tình bằng hữu nhạt mất.
Cuối cùng, Trương chưởng quỹ lấy tiền, cũng cam kết sẽ thủ khẩu như bình [miệng kín như bưng], về sau, ông không còn là Trương Xương Niễn, đổi lại tên, mang theo số tiền lớn này đến một địa phương không ai biết mình là ai, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Sau khi kết thúc, Triệu Hoằng Lâm an tâm trở về nhà.
Đầu tiên là tìm Bùi Tử Quân, đưa tiền vốn đã mượn trả lại, mấy năm qua, hắn đạt được thành công này là do Bùi Tử Quân giúp đỡ.
Có điều Bùi Tử Quân chỉ lấy một phần, Triệu Hoằng Lâm đưa đẩy qua lại, cuối cùng nhận lấy số tiền vốn dư còn lại.
Hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh là do thuê, bây giờ đóng cửa, cũng chỉ còn hiệu thuốc Triệu thị ở trấn Thanh Hà này còn mở.
Cùng lúc, Triệu Hoằng Lâm phái người đến Nghi Dương dò thăm tin ức của Niên thế Hữu, lại ngoài ý muốn biết được, hắn ta trúng gió nằm liệt giường không nhúc nhích được, ba hiệu thuốc kinh doanh rất tốt kia, đã bị kẻ xấu có lòng tham chiếm lấy, những sản nghiệp khác của hắn ta, trừ này tòa tòa nhà đang ở ra,không còn gì nữa.
Nói vậy hắn ta cũng chỉ có thể sống như vậy đến cuối đời, có thể thể kiên trì thêm được mấy năm nữa không cũng là vấn đề, ngày trước hắn ở trên cao khinh người ở phía dưới.
Có lẽ, cho đến hôm nay, hắn ta cũng không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này? Nói là báo ứng, không phải là không báo, chẳng qua là thời điểm chưa tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, Niên gia vốn có danh vọng lớn ở Nghi Dương huyện, trong một đêm sụp đổ.
Điều này chứng minh cho đạo lý, ‘mười năm hà đông, mời năm hà tây’ (J: không hiểu nghĩa lắm)
Triệu Hoằng Lâm sau khi làm xong mọi chuyện, lại nhìn lại những chuyện mình đã làm, trong lúc bất chợt cảm thấy cả người rất là mệt mỏi.
Hắn mới mười ba tuổi mà thôi, nhưng trong lúc vô tình, lại mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy trọng trách trên người so sới một nam nhân ba mươi tuổi còn nặng hơn.
Mọi chuyện đã kết thúc, hắn đột nhiên không biết mình nên đi nơi nào rồi.
Cảm gíac trống rỗng lắp đầy người hắn, kế hoạch báo thù thành công, cái nhà này tựa hồ cũng không cần mình nữa......
Có ý nghĩ như vậy, Triệu Hoằng Lâm bắt đầu trở nên trầm mặc.
Loại trầm mặc này, so với hắn lịch sự nho nhã, tư văn hữu lễ là bất đồng, bộ dạng này của hắn nhìn qua có chút sa sút, mê mang không tìm thấy hướng đi, ngay cả ở trong nhà, cũng giống như là một vật trong suốt,không có cảm giác tồn tại.
Một buổi trưa giữa hạ, Triệu Hoằng Lâm nhàm chán ở trong nhà thuỷ tạ đọc sách, Triệu Tương Nghi bỗng nhiên xuất hiện dọa hắn giật mình.
“Ca ca gần đây sao vậy, bộ dáng thất hồn lạc phách thế.” Triệu Tương Nghi lại gần Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Hoằng lâm bị nhìn thấu tâm sự, sắc mặt không được tốt, chỉ buồn bực à một tiếng.
“Tìm huynh có chuyện gì?” Triệu Hoằng Lâm nói sang chuyện khác, cũng quay mặt qua chỗ khác.
“Ừ, cha nương tìm ca đó.” Triệu Tương Nghi cười nói.
“Hử?” Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc, từ sau khi chuyện chấm dứt, cảm giác ồn tại ở cái nhà này ngày càng ít đi, thật ra đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của hắn mà thôi, tâm tư của mọi người không đổi, đều giống như thường ngày...... Chẳng qua là từ sau ngày đó, Triệu Hoằng Lâm không tìm được cảm giác tồn tại của mình ở nhà này, hắn không biết trừ chuyện kia đã kết thúc, mình có thể vì cái này nhà làm những gì.
Cho nên nghe Triệu Tương Nghi nói Triệu Tín Lương và Nhâm thị tìm mình có chuyện, trong lòng Triệu Hoằng Lâm cực kỳ cao hứng.
Hắn theo Triệu Tương Nghi cùng nhau đến Lương viện, lại ngạc nhiên phát hiện tất cả mọi người đều ở đây.
Phương thị, Triệu lão gia tử, Triệu Tín Lương, Nhâm thị, Triệu Nguyệt Cầm, thậm chí còn có Lý thị cùng Triệu lão nhị.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Triệu Tương Nghi cười rực rỡ.
“Hoằng Lâm.” Là gia chủ, Triệu Tín Lương dẫn đầu đứng lên bước đến trước mặt Triệu Hoằng Lâm, “Chúng ta là người một nhà, mọi người đều cần con.”
(bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ∩Ο◊Ο⊃)
Nếu là lúc bình thường, nghe Triệu Tín Lương nói lời buồn nôn này, Triệu Hoằng Lâm sẽ nổi da gà...... Nhưng lúc này, Triệu Hoằng Lâm xúc động mà rơi nước mắt.
Hắn thầm ở trong lòng cười chính mình, dù thế nào đi chăng nữa hắn là một nam tử hán, sao có thể dễ dàng có khóc chứ?
Sau lưng, tiểu muội dùng tay nhỏ kéo tay áo mình, Triệu Hoằng Lâm cả người run lên, quay đầu lại nhìn nàng, lại thấy tiểu nha đầu này đang làm nũng với mình: “Ca ca, chúng ta là người một nhà, cả đời đều ở cùng nhau.”
Triệu Hoằng Lâm bên ngoài thì cảm động, trong lòng có một tia hài hước: “Muội sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, gả ra ngoài, sao có thể ở cùng một chỗ với mọi người?”
“Ca ca thật là xấu, không nói chuyện với ca ca nữa” Triệu Tương Nghi chu cái miệng nhỏ, xoay người chạy đến bên cạnh Nhâm thị
Mọi người cười rộ lên.
Một lát sau, Triệu Tín Lương lại không chút do dự nhắc tới: “Tương Nghi đã dẫn trương chưởng quỹ đến gặp cha, đem mọi chuyện nói cho cha biết, Hoằng Lâm, mấy năm này con cực khổ rồi.”
Hai mắt Triệu Hoằng Lâm mở to, không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Tín Lương, lại nhìn sang Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi hướng hắn làm mặt quỷ.
“Đúng vậy a, Hoằng Lâm, con cực khổ quá rồi.” Nhâm thị tiếp tục thay Triệu Tín Lương nói trấn an,”Mọi người sau khi biết, cũng kinh hãi, con năm nay mới mười ba thôi, mọi người rất đau lòng, nhất là bà nội, sau khi bà biết còn bệnh nhẹ một hồi, chẳng qua vẫn giấu giếm không nói bên ngoài.”
“Bà nội......” Quang mang trong mắt Triệu Hoằng Lâm thay đổi bởi sự dịu dàng, bây giờ hắn không giống như thiếu niên vô tình hung hiểm kia, biết được chân tướng nhưng trưởng bối trong nhà vẫn yêu thương thiếu niên này, “Thật xin lỗi, Tôn nhi để bà lo lắng.”
“Không sao, bây giờ vẫn còn chưa muộn, Hoằng Lâm a, đừng ngu muội mữa, trở lại bên cạnh mọi người đi con. Về sau không cho phép lừa gạt mọi người nữa, mọi người sẽ rất lo lắng.” Phương thị hòa ái cười nói.
Nụ cười như thế khiến Triệu Hoằng Lâm an tâm.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, ít nhất bên cạnh mình còn có thân nhân, mặc dù mình không thể vì bọn họ làm có chút chuyện ớn, nhưng chỉ cần mình bình an, có chút thành tựu, liền có thể để cho bọn họ an tâm, để cho bọn họ vì mình kiêu ngạo.
Sao mình không lấy lý tưởng này mà phấn đấu tiếp?
Làm chuyện mình thích, vì mục tiêu mà cố gắng, còn tốt hơn việc lúc trước vì cừu hận báo thù mà phải bắt ép mình làm chuyện mình không thích
Có suy nghĩ như vậy, Triệu Hoằng Lâm giống như khôi phục lại ý chí chiến đấu, cảm thấy có hy vọng mà đứng lên bước tiếp.
Người một nhà ở cùng nhau, hòa hòa khí khí nói rất nhiều, không có bất kỳ tị hiềm, cũng sẽ không giống như những ngày trước kiêng kỵ khi nói tới Lã thị, ngược lại rất tự nhiên nhắc đến nàng ta, còn bình luận một phen, hơn nữa cũng không thương hại đối với kết quả của nàng ta, cho là báo ứng nàng ta nên nhận.
Từ lúc nàng ta chọn lựa như vậy,thì phải nghĩ đến hậu quả nhận lấy.
Mà Triệu Hoằng Lâm ngồi gần Triệu Tương Nghi, nhẹ nhàng ôm nàng thâm tình nói câu: “Tiểu muội, cám ơn muội.” Chính vì hành động an ủi này của nàng, mới có thể làm cho mình tìm lại niềm vui thú trong cuộc sống, có nỗ lực và động lực, từ đó mà đứng lên lần nữa, tiếp tục sống.
“Chúng ta là người một nhà, người một nhà không cần phải nói cảm tạ.” Triệu Tương Nghi nháy mắt với Triệu Hoằng Lâm, về sau dựa vào lòng hắn, an tâm ngửi mùi thơm nhẹ nhàng từ người hắn……
Mùa hè năm nay đối với nàng mà nói, là một mù hè vui vẻ và nhẹ nhõm, mặc dù trời nắng chan chan, nhưng nàng không có cảm giác khó chịu.Xung quanh nàng, đều là chuyện tốt, không có bất kỳ chuyện nào khiến nàng không hài lòng, lúc này, nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ.
Từ sau ngày đó mọi chuyện bắt đầu bình thường lại, cả Triệu phủ bắt đầu khẩn trương mà hưng phấn mong đợi tiểu bảo bảo trong bụng nhâm thị ra đời.
Năm tháng qua thật nhanh, qua hai màu hạ thu, chớp mắt đã là màu đông.
Trước khi hết tháng mười một, khí trời lạnh giá khiến ai nấy đều không muốn bước chân ra khỏi cửa, ở Triệu phủ, lại náo nhiệt rất thần kỳ.
Hai mươi hai tháng mười một hôm đó, Nhâm thị bình an thuận lợi sinh một đứa bé trai nặng tám cân, trên dưới Triệu phủ vui mừng, đem giá lạnh mùa đông ấy tất cả đều vui mừng mà hòa tan.
Tiểu thiếu gia xuất thế, cây cối trong phủ khô héo đã lâu, bỗng một đoá hoa mai trên cây nở sớm, Triệu Tín Lương cảm thấy tình cảnh này rất may mắn, cho là điềm lành, cho nên cao hứng, đặt tên cho con trai nhỏ là – Kỳ
Xếp theo thứ tự hàng chữ Triệu gia, đời cháu đều thêm chữ “Hoằng”.
Triệu Hoằng Kỳ, tên này nghe thật đáng yêu lại đẹp trai.