Edit: Thiên Âm
Nếu như nàng có thể điều chế được, cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn nữa, còn có thể trị dứt luôn bệnh cảm cúm càng tốt, nghĩ theo kiểu nào cũng thấy có lợi
Sức miễn dịch của người cổ đại vốn yếu ớt, khoa trương hơn chỉ một chút thương hàn đã lấy mạng người , nếu nàng có thể luyện chế ra một loại thuốc có hiệu quả cao hơn thuốc Bắc, đồng thời mở rộng ra, không biết có thể giúp bao nhiêu người, hơn nữa còn có thể đem lại sinh ý đến cho hiệu thuốc nhà mình, đem đến nguồn khách hàng lớn tin cậy
Đang lúc Triệu Tương Nghi bận rộn nghiên cứu, Lý thị bên kia đang trong thời gian sắp sinh. Đã đầu tháng tư, khí trời từ từ trở nên nóng bức.
Triệu gia Nhị lão quan tâm, đã sớm về Triệu gia thôn ở, như vậy khi Lý thị sinh con, họ cũng có thể giúp một tay, chứ dựa vào một mình Triệu lão nhị là không được.
Mười bảy tháng tư hôm đó, Lý thị đột nhiên đau bụng, vì đã từng sinh con nên biết là mình sắp sinh, vì vậy cố ổn định nằm lại trên giường, gọi Phương thị.
Phương thị còn sợ hơn so ới Lý thị, lúc trước đã có lần xém sinh non, Phương thị tự cũng là không dám khinh xuất.
Triệu lão gia tử và Triệu lão nhị đã nhanh chóng đi mời bà đỡ đến, Phương thị bắt đầu lo lắng đi chuẩn bị nước nóng,vải bông sạch, kéo.
Đến xế chiều, Lý thị thuận lợi sinh hạ một nam hài, mập mạp nhưng không khóc, chờ cả nhà Triệu Tương Nghi chạy từ trấn trên về chúc mừng, thì đứa nhỏ đang oa oa khóc, tiếng khóc vang dội khiến mọi ngời yên tâm.
Nhâm thị hâm mộ nhìn Lý thị, cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ bọc trong tã lót, nàng rất thích hài tử, tuy nói trong nhà có hai đứa nhỏ đã xem nàng là mẫu thân, cũng không vội cùng Triệu Tín Lương sinh thêm đứa nữa, thành hôn cũng hơn một năm, bụng của nàng vẫn như cũ không có động tĩnh gì, khiến nàng rất tiếc nuối.
Đừng nói là đứa nhỏ trong lòng này, cho dù ngày ngày nhìn Triệu Mẫn Mẫn, nàng cũng rất thích
Lý thị nhìn ra tâm tư Nhâm thị, bèn trấn an nói: “Đại tẩu nếu thích hài tử, thì cùng đại ca sinh một đứa đi, trong nhà có thêm hài tử cũng rất náo nhiệt. Tẩu còn trẻ, đại ca lại khoẻ mạnh, có hài tử cũng là chuyện sớm hay muộn.”
“Cảm ơn lời chúc của muội.” Nhâm thị cười cười, đem hài tử trả lại cho Lý thị.
Phương thị rất thích đứa nhỏ mới sinh này, trong nhà đã mấy năm không có sinh ra con trai, từ sau khi Triệu Hoằng Tuấn sinh ra.
Triệu lão gia tử thấy tâm tình của mọi người cũng không tệ, cười ha hả nói: “Cư nhiên là nam oa, vậy thì dùng tên ban đầu đã đặt đi, nam thì gọi là Triệu Hoằng Tĩnh.”
“Nha, Hoằng Tĩnh có ngoan hay không đây? Mau cám ơn gia gia?” Lý thị nắm tay nhỏ của tiểu Hoằng Tĩnh tay, nhẹ nhàng dụ dỗ.
Triệu Tương Nghi nhón chân lên muốn nhìn đứa nhỏ thử, trắng trẻo một đoàn, nhìn thật thích. Nhìn lại Nhâm thị trên mặt biểu tình hâm mộ, cũng nghĩ nếu như trong nhà có thêm một tiểu bảo bối nữa, không biết sẽ vui mừng bao nhiêu đây
“Nếu là nữ nhi thì tốt hơn.” Lý thị bộ mặt hạnh phúc nói, Triệu lão nhị không sợ tất cả mọi người đều ở đây, trực tiếp nói với Lý thị:
“Vậy thì rất dễ dàng, chúng ta tiếp tục sinh, sinh ra nữ nhi mới thôi”
“Chàng là cha của hai đứa nhỏ rồi, nói chuyện cũng không có e ngại gì hết vậy, tất cả mọi người đều ở đây đấy” Lý thị lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Mọi người cùng nhau cười.
“Muốn ta nói a, con dâu trong chỉ có vợ lão nhị là mặt mỏng nhất, đã là mẫu thân hai đứa con, còn động một chút là mặt đỏ ” Phương thị đang cao hứng, cho nên vô tâm quên mất cảm thụ của Nhâm thị.
Sau khi về trấn, tâm tình Nhâm thị tụt xuống, chắc là vì chuyện không có hài tử mà sầu lo.
Buổi tối, sau khi rửa mặt, Triệu Tín Lương ôm chặt ấy Nhâm thị, cực kỳ dịu dàng trấn an nói: “Không sao, chỉ cần tình cảm chúng ta tốt là được, hài tử sớm muộn gì cũng sẽ tới.”
“Tuy nói thế, nhưng không mang thai, cảm giác rất thất vọng...... Nếu không tìm đại phu đến bắt amch xem, hay là thiếp đã qua cái tuổi đó, không thể sinh......” Nhâm thị cực kỳ tiêu cực nói.
“Phi phi phi, nàng và đệ muội tuổi tác đâu chênh lệch quá đâu, như thế nào qua cái tuổi đó?” Triệu Tín Lương đẩy nhẹ Nhâm thị ra, nhỏ giọng quát lớn.
Nhâm thị hì hì cười, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra: “Chàng đừng nóng nãy như thế, từ từ thôi.”
“Không được, tối nay làm đi.”Triệu Tín Lương dứt lời, đem Nhâm thị đẩy ngã tại giường, nằm ở phía trên dịu dàng đòi lấy......
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chuc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Sau kích tình, Nhâm thị thở thở hổn hển dựa vào lòng Triệu Tín Lương: “Thật ra...... Cũng không biết là thiếp đa tâm hay sao nữa, mấy ngày gần đây thiếp không muốn ăn gì hết, không phải đều nói, người mới mang thai, không muốn ăn gì sao?”
Triệu Tín Lương nghe xong, giật mình, lập tức nâng mặt Nhâm thị kinh ngạc nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao vừa nãy nàng không nói? Ngộ nhỡ thật là có thật, chúng ta mới vừa rồi làm nhiều như vậy có nguy hiểm không?”
“Thiếp cũng đâu có phản ứng gì khác, chẳng qua là không muốn ăn cơm mà thôi, tiết trời oi ức thế này, không muốn ăn gì cũng là chuyện thường,kỳ quái sao?” Nhâm thị chưa bao giờ mang thai, cho nên đối với phương diện này không hiểu biết lắm.
Nhưng Triệu Tín Lương đã là cha hai đứa nhỏ, không thể không cẩn thận ôm lấy Nhâm thị dịu dàng hỏi: “Thật không có phản ứng khác? Nói thí dụ như muốn ói, muốn ăn chua hoặc là cay, thích ngủ, cảm thấy thân thể khó chịu, giống như ngã bệnh?”
“Chàng hiểu biết cũng nhiều nhỉ......” Nhâm thị không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, nhìn Triệu Tín Lương đang lo lắng, giống như cho rằng nàng thực sự mang thai vậy.
“Đợi chút.” Triệu Tín Lương cắt đứt lời Nhâm thị, “Kinh nguyệt tháng này của nàng có tới chưa?”
Nhâm thị đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác không nhìn Triệu Tín Lương, nhỏ giọng ngập ngừng: “Cái này cũng khó mà nói được...... Tháng này chẳng qua là chậm bảy tám ngày mà thôi, không đủ để chứng minh cái gì a.”
“Ngày mai tìm đại phu đến phủ xem mạch thử vậy.” Hai mắt Triệu Tín Lương loé sáng, cực kỳ hưng phấn, hắn ôm Nhâm thị lại dụ dỗ,giống như chắc chắn mình làm cha vậy. Mặc dù hắn đã có hai đứa con, nhưng biểu hiện lúc này của hắn như là nam nhân mới làm cha lần đầu.
“Cũng đừng ôm hy vọng quá lớn a, ngộ nhỡ không có, chẳng phải làm trò cười ư.” Nhâm thị lo lắng nói.
“Làm trò cười còn tốt hơn lo lắng.” Triệu Tín Lương hôn Nhâm thị một cái, “Hảo hảo ngủ đi.”
Không lâu sau, Nhâm thị mang theo nụ cười ngọt ngào từ từ tiến vào mộng đẹp......
Trong mộng, nàng một mình trôi lơ lửng ở giữa không trung, loại tâm tình này vừa sợ lại hưng phấn, nàng không nhịn được nhìn xuống, chỉ mờ mịt thấy một vùng đất bên dưới, nháy mắt thì thấy một khu rừng rậm rạp, lá cây kia không có đứng yên, cũng như nàng, trôi lơ lửng ở giữa không trung, một lát sau, lại thấy lá cây hướng đến chỗ nàng, còn mảnh đất kia từ từ biến thành màu vàng kim......
Ngày hôm sau, khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười của Triệu Tín Lương
Mơ hồ đưa thay xoa khuôn mặt Triệu Tín Lương, nàng lập tức cười, lại lười biếng hỏi một câu: “Sao còn chưa đến tửu lâu?”
“Hôm nay ở nhà cùng nàng.” Triệu Tín Lương dứt lời, hôn lên trán Nhâm thị một cái.
Nhâm thị cười, đột nhiên nhớ đến giấc mộng của mình, thật sự cảm thấy tuyệt vời muốn cùng Triệu Tín Lương chia sẻ, sợ một hồi quên mất, vì vậy mở miệng nói: “Tối hôm qua thiếp mơ một giấc mộng đẹp.”
“Phải không? Nói nghe một chút.”
Vì vậy, Nhâm thị đem giấc mộng mình mơ thấy kể cho Triệu Tín Lương nghe một lần.
Triệu Tín lương nghiêm túc lắng nghe, một lát sau ôm Nhâm thị cao hứng không dứt: “Đi thôi, chúng ta rửa mặt rồi đến chỗ cha nương, nương cũng biết chút việc giải mộng, để cho bà xem thử mộng này của nàng đi.”
“Thật không?” Nhâm thị mặc xiêm áo lại.
Chờ hai người họ đến chỗ nhị lão, đem gấc mộng mơ thấy nói ra, Phương thị cao hứng không được, còn nói đây là thai mộng, hơn nữa còn là cái thai cực tốt báo mộng
Nhâm thị nghe xong vui mừng nhìn sang, Triệu Tín Lương lập tức phái người xuất phủ đi mời đại phu.
Cùng lúc, Triệu Tương nghi bồi tại bên người Nhậm thị, rõ ràng có thể mà cảm nhận được tâm tình kích động của Nhâm thị.
Đại phu sau khi đến, cẩn thận chẩn mạch cho Nhâm thị, thái độ càng vui mừng, một lát sau khom người chúc mừng: “Chúc mừng các vị, phu nhân xác thực đã có thai, có điều thai nhi chỉ mới một tháng, cho nên phản ứng cũng không rõ ràng”
“Là thật sao?” Nhâm thị không thể tin được vào tai mình, mới vừa rồi, nàng còn suy nghĩ, nếu như không phải là thật, nàng sẽ chuẩn bị tâm lí thật tốt, tránh thất vọng.
Đại phu đột nhiên tuyên bố nàng đã mang thai, giống như hòn đá từ trên trời rơi xuống đầu nàng, khiến nàng hôn mê vậy.
“Đúng vậy, đại phu nói nàng thật sự mang thai, tối hôm qua nàng nằm mộng quả nhiên là thai mộng” Triệu Tín Lương kích động bắt ấy hai tay Nhâm thị, bất chấp đại phu đang ở đây.
Phương thị sau khi biết được tin tức này, vui vẻ cực kỳ, vừa gạt lệ, vừa nói thầm: “Cám ơn các vị Bồ Tát phù hộ, xin đem lại bình an thuận lợi, bảo vệ Triệu gia ta”
“Nha, từ giờ trở đi, nàng chính là đối tượng được cả nhà bảo vệ, nghe đây, từ giờ trở đi, chuyện gì cũng không cần nàng quan tâm đến. Chuyện trong phủ tất cả để cho A Bình làm, cho dù là có chút sơ xuất cũng không sao, nàng không được phép đi trông nom. May vá cũng ít làm đi, hao tổn tinh thần,chuyện dạy Uyển Dao thêu thùa tạm thời gác lại, tránh cho quá mệt mỏi.Còn nữa không thể bồi bọn nhỏ chơi đùa tường xuyên, rất nguy hiểm, còn có......” Triệu Tín Lương bắt đầu liến thoắng không ngừng.
Nhâm thị ngọt ngào cười, nhất nhất gật đầu đáp ứng, lại nói Triệu Tín Lương càu nhàu.
Sau khi tin mang thai truyền ra, toàn bộ Triệu phủ trên dưới cũng nóng vọt lên, lúc tin tức truyền tới Triệu gia thôn, Lý thị và Triệu lão nhị đều cao hứng, Triệu gia bây giờ đúng là Song Hỉ Lâm Môn rồi.
Triệu Tín Lương kích động, liền cùng Nhâm thị thương định, muốn trong tháng tư chọn ngày tốt bày tiệc rượu chúc mừng, tăng thêm không khí vui mừng
Nhâm thị cảm thấy bây giờ hạnh phúc mỹ mãn, cho nên cái gì cũng đáp ứng Triệu Tín Lương, kể cả những yêu cầu vô lý, nhưng nàng biết Triệu Tín Lương là vì nàng cùng hài tử, cho nên tất cả đều là dùng tâm tình ngọt ngào tiếp nhận.
Đứa bé này đến thật đúng lúc, hơn nữa lại có mộng đẹp báo tin, khiến cho cả nhà trên dưới cũng bắt đầu mong đợi đứa bé được sinh ra