Edit: Thiên Âm
Nếu như có thể gặp hắn sớm một chút thì hay biết mấy, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tâm tư Nhâm thị trầm xuống, mang theo quyến luyến từ trên người hắn thu lại. Chờ Triệu Tín Lương nghiêng đầu nhìn nàng, thì thấy nàng cúi đầu không nói.
Hai người họ đang đứng ở một bãi đất trống, ở đây trừ hai người họ ra không còn ai khác, rất dễ sản sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như hai người họ đã đến tận cùng của thế giới, không còn gì có thể ngăn cách cả hai nữa, mọi thứ đều tản ra vẻ đẹp cực hạn, lại đang chậm rãi tiêu tán…
Không còn gì để lo lắng nữa, giữ thật chặt lại, chỉ cần tận lực biểu đạt tâm của mình.
Trên mặt đất cắm rất nhiều ngọn nến hồng, thật dài, từng tia sáng loé lên. Đây là do Triệu Tín Lương đặc biệt chuẩn bị, còn dùng tiền thuê những hộ gia đình ở xung quanh đây giúp đỡ mình ngăn khu vực này với bên ngoài, để tạo ra một bầu không khí yên tĩnh nhu hào như thế này.
Con gái đã nói, Nhâm thị không phải là dạng nữ nhân thích vật chất, muốn làm nàng động tâm, tốt nhất là hãy tỏ tình với nàng.
Cho nên Triệu Tín Lương liền nghĩ đến cách này.
Những ngọn nến này đã được cắm sẵn ở đó, còn có sợi dây mồi lửa gắn liền nhau, cho nên mới có thể đột nhiên thắp sáng đồng loạt như thế, tuy làm vậy rất phí tiền, cũng có chút nguy hiểm, nhưng nếu có thể làm Nhâm thị động tâm, Triệu Tín Lương giá nào cũng sẽ làm, vì trước đó đã an bài xong phòng bị, nên hắn càng an tâm hơn.
Thật ra lúc hắn chuẩn bị những thứ này, hắn còn tự cười chính mình, hắn đã sắp qua tuổi ba mươi, vậy mà giống như tiểu tử mười tám, mười chín, tràn đầy nhiệt huyết theo đuổi một nữ tử.
“Đẹp không?” Con gái nói, ở một nơi mà bầu không khí yên tĩnh, hãy nói chuyện một cách nhẹ nhàng, tránh phá huỷ bầu không khí đẹp đẽ ấy.
Nhâm thị không nói chuyện, nhưng gật đầu. Đôi mắt nàng vốn đẹp rồi, nhưng lúc này có ánh sáng từ ngọn nến cheiu đến làm đôi mắt này càng thêm động lòng người.
“Biết tại sao ta muốn đưa nàng đến đây không?” Triệu Tín Lương nhấp môi, nghiêng người nhìn Nhâm thị bên này, mặt đối mặt với nàng.
Nhâm thị càng thêm khẩn trương, hơi mất tự nhiên nhìn Triệu Tín Lương, sau đó quay đầu sang chỗ khác nói: “Không biết.”
Trong lòng bất ổn, có mừng rỡ, cũng có sợ.
Trải qua mọi chuyện, nàng Nhâm Bích Oánh bắt đầu trở nên nhát gan, có chút lo được lo mất, nàng không còn là Nhâm Bích Oánh kiêu ngạo tự tin kia nữa rồi, mấy năm qua, nàng sống trong thù hận, thống khổ, rất nhiều chuyện tốt xuất hiện trước mắt, nàng cũng không tin đó là thật.
Nàng luôn cảm thấy, mình như vậy, liệu có xứng với những thứ đẹp đẽ đó không?
Như chuyện trước mắt này, nàng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không tin được, những thứ này đều là chân thật, hơn nữa là vì mình mà có.
“Nào, chúng ta đi thêm chút nữa, nàng sẽ biết.” Triệu Tín Lương cẩn thận dẫn nàng đi khỏi đường nến đỏ rực đó, Nhâm thị có chút nghi hoặc, cuối cùng đi theo hắn, đi đến nới cách đó không xa.
Chờ khi nàng quay lại nhìn chỗ nến lúc nãy, trong lòng có cơn tức giận không tên, kinh ngạc mà kích động nhìn hắn hỏi: “Hai mươi tháng bảy? Huynh xếp mấy chữ này là có ý gì?”
Mấy ngọn nến hồng ban nãy xếp lại chính là bốn chữ “Hai mươi tháng bảy”, Triệu Tín Lương tất nhiên là hiểu ý nghĩa của ngày này, cho nên mới xếp như thế, nhưng ý của hắn là sao?”
“Bích Oánh. . .” Triệu Tín Lương dùng tay phải nặng nề đặt lên chỗ trái tim mình, chỉ có làm như vậy mới có thể tránh cho việc tim từ trong cơ thể nhảy ra ngoài, chờ khi nhịp tim không còn đập nhanh nữa, hắn mới gọi khuê danh của Nhâm thị, giọng nói vẫn mềm mại, ôn nhu như trước.
Hô hấp Nhâm thị như ngừng lại, kinh ngạc nhìn nam nhân mười phần dũng khí trước mặt.
“Nàng đã nói, ngày hai mươi tháng bảy là ác mộng của nàng, là dấu ấn khó phai trong lòng nàng, chính nó đã làm cho nàng sống trong thống khổ cùng oán hận cho nên, bây giờ ta đến giải cứu nàng đây.” Triệu Tín Lương mỉm cười, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, đêm đen giống như một mảnh vải đen bao lấy hai người, phảng phất như biết hôm nay là ngày gì, giúp hai người che đậy ánh mắt của thế tục, tận lực giúp họ xây dựng một không gian riêng tư.
Nhâm thị chưa bao giờ biết, nam nhân có vẻ thành thật thô lỗ này cũng có một mặt ôn nhu như thế.
Ôn nhu, tràn ngập tình cảm.
Nam nhân sẽ không nói lời ngon ngọt như thế, nếu nói những lời ngon ngọt chính là muốn tỏ tình với ngươi. Những lời này là ai đã nói, Nhâm thị đã quên nhưng nàng vẫn nhớ rõ lời này.
“Nàng xem, ý nghĩa của những ngọn nến đỏ này không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Triệu Tín Lương chỉ vào mấy ngọn nến hồng cắm trên mặt đất, “Đó là tất cả quá khứ của nàng, chúng nó đang cháy, đang biến mất, không bao lâu , cơn ác mộng hai mươi tháng bảy này của nàng sẽ biến mất hoàn toàn trong lòng nàng.”
“Đừng … sợ, bởi vì có ta ở đây.” Triệu Tín Lương cơ hồ là ngừng thở khi nói ra câu này, trước đó đã luyện tập vài lần, trong đầu đã nghĩ sẵn một câu nói hay , nhưng đến lúc cần thì chẳng nhớ, nhưng chỉ bằng câu nói đơn giản này, đã mang lấy tấm lòng của hắn
Nhâm thị thờ dài một hơi, thân hình hơi lắc lư, giống như chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi bay nàng.
Ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm gíac đau đớn không ngừng nhắc nhở nàng, đây đều là sự thật, đây không phải là nằm mơ.
Không, phải nói là so với trong mơ càng đẹp hơn
“Ta là một kẻ thô kệch, xuất thân từ nông thôn, không có đọc qua sách vở, cũng không phải là kẻ hào phóng xa hoa, nhiều lắm chỉ có thể nói áo cơm không lo. . .Nhưng ta là người làm ăn đường đường chính chính, cũng chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với lương tâm, tiền ta kiếm được đều là thuần khiết, đồng thời ta còn cố gắng chăm lo cho cuộc sống của gia đình, để chống đỡ cả nhà, ta nguyện đem bản thân mình ra làm những điều tốt nhất cho cả nhà ấm no, chỉ cần tất cả mọi người bình an khoái lạc là tốt, ta không cầu đại phú đại quý. Ta sẽ cố gắng để xứng đáng với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng thoả mãn.” thấy Nhâm thị vẫn trầm mặc, Triệu Tín Lương nói một hơi thật dài như thế, giọng nói trở nên khẩn trương, bởi vì Nhâm thị chưa tỏ ra thái độ của mình cho hắn biết.
“Hãy xem như đây là lần đầu tiên chúng ta mở cửa lòng nói chuyện với nhau, mà ta không có suy nghĩ nhiều đến vậy, nghĩ cái gì liền nói ra cái đó, nàng…Nàng nghĩ như thế nào?”
Nhâm thị ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Triệu Tín Lương, trong mắt không có một tia né tránh hay ngượng ngùng.
Nhưng nhìn kỹ lại, Triệu Tín Lương mới là kinh ngạc phát hiện, trên mặt Nhâm thị đã sớm đầy nước mắt từ lâu.
“Ta, ta không phải cố tình, nếu như nàng không thích ta làm như thế này, đừng có để bụng, xin lỗi ,xin lỗi” Triệu Tín Lương vội vã nhận lỗi.
Nhâm thị lắc đầu, môi hơi run rẩy, muốn nói, nhưng mà miệng vừa mở, nước mắt lại chảy xuống.
”Chúng ta hãy quên đi quá khứ, nó đối với chúng ta mà nói là một vết sạo, căn bản không đáng để cho chúng ta thống khổ vì nó.” Chờ Nhâm thị ngừng khóc, Triệu Tín Lương hạ quyết tâm nói, “Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, ta đều không quan tâm, ta chỉ muốn giống như bây giờ. Ta cũng không muốn nàng che giấu tất cả, ta, ta thích nàng, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào đi nữa, tóm lại cả đời này ta đã nhận định nàng rồi, nếu nàng không đồng ý, mỗi ngày ta sẽ đến trước mặt nàng nói câu này, cho đến khi nào nàng đồng ý mới thôi.” Mấy câu nói này đều là do con gái dạy, muốn hắn pahi mặt dày mặt dạn nói cho đối phương nghe, ngày qua ngày, coi như tâm có là tảng đá lạnh như băng cũng phải nóng.
Nhâm thị cầm khăn lâu nước mắt, đợi nàng bình tĩnh lại, mới mở miệng nói: “Ta không phải là cảm thấy huynh không xứng với ta, ngược lại, là ta không xứng với huynh.”
“Huynh đừng nói, hãy nghe ta nói hết đã.” Thấy Triệu Tín Lương muốn nói, Nhâm thị giơ tay cắt đứt lời hắn, “Trải qua những chuyện trong quá khứ, tâm ta sớm thành một khối huyết nhục, huynh cũng không hiểu cho cảm nhận của ta. Ta thừa nhận, cái chết bi thảm của Bích Lăng chính là thống khổ mà ta nhận được, ta đã muốn chống lại quá khứ tàn nhẫn đó nhưng đoạn ký ức ấy càng muốn ta khắc sâu vào trong đầu. Ta đã từng vì bản tính kiêu ngạo của mình mà làm ra cái hành động ngu xuẩn cỡ nào. Cho nên dần dần, ta tự nhận mình là một nữ nhân ti tiện, ta như vậy, thực sự không xứng. . .”
“Ta nói xứng là xứng” Triệu Tín Lương bỗng nhiên sinh khí, kích động nắm lấy tay phải Nhâm thị lớn tiếng nói, “Nàng đừng đóng trái tim mình lại, nếu như nàng nói ta không hiểu lòng nàng, vậy nàng hãy cho ta cơ hội để ta hiểu lòng nàng đi.”
“Ta không có dũng khí đó, huynh đừng ép ta. . .” Nước mắt Nhâm thị càng rơi nhiều thêm trên ngón tay của Triệu Tín Lương, làm cho lòng Triệu Tín Lương lạnh lại.
Hắn cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, đem Nhâm thị đang đứng trước mặt ôm thật chặc.
Nữ nhân này, thân hình gầy yếu làm cho hắn phải kinh ngạc, nhìn nàng từ trước đến nay khôn khéo như thế, nguyên lai ẩn sâu trong đó là đau thương sâu sắc, chưa từng nghĩ tới, nàng cũng là một người nhu nhược.
Nhâm thị dựa vào lòng Triệu Tín Lương, nước mắt thấm ướt vạt áo Triệu Tín Lương. Cuối cùng, nàng mới bật khóc thành tiếng, lấy tay đánh nhẹ vào ngực Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương ôm nàng thật lâu, cằm đặt lên mái tóc dài của Nhâm thị, phảng phất chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nữ nhân này.
Sau lưng họ là nến đỏ đang cháy , dừng như những gọt sáp đang rơi xuống chính là tất cả ký ức đầy bi thương của Nhâm thị, chờ chúng chảy hết, Nhâm thị mới có thể được giải thoát, mới có thể tái sinh.
Triệu Tín Lương chỉ muốn như vậy.
Bởi vì trong những ngày về sau, hắn hy vọng chính mình sẽ làm cho Nhâm thị cảm thấy hạnh phúc.