Edit: Julia
Ngày hôm sau, không đợi cho Triệu Tín Lương đưa ra quyết định thì Triệu Tương Nghi cũng đã ‘bệnh nhẹ’ rồi, nói là hôm qua trời lạnh nên bị bệnh, nhưng cũng làm cho Phương thị sợ hãi không thôi, mà lo lắng nhất chính là Triệu Tín Lương, mặc kệ là do ngẫu nhiên hay lời tiên đoán là đúng, cũng khiến cho Triệu Tín Lương không nghi ngờ mà bắt đầu tin tưởng vị đại sư kia.
Triệu Tương Nghi mượn dịp bị bệnh, càng làm nũng với phụ thân nhiều hơn, còn bày ra bộ dáng đáng thương uyển chuyển nói cho Triệu Tín Lương, nếu bây giờ có mẫu thân ở đây, nàng sẽ rất nhanh khỏi bệnh thôi.
Triệu Tín Lương muốn đi gọi đại phu đến khám, nhưng Triệu Tương Nghi lại không muốn, vừa khóc vừa nháo, tâm tình không ổn định, Triệu Tín Lương ít khi thấy con gái hồ nháo như vậy nên lòng cảm thấy bất an, hay là lời vị đại sư kia ứng nghiệm.
Vì vậy, Triệu Tín Lương cũng không do dự nữa, vì an toàn của con gái, chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm.
Chẳng qua, hắn với tinh thần đầy nhiệt huyết rời khỏi nhà đến Như ý phường, khi đến rồi lại chần chừ không vào, sự khẩn trương và lo lắng khiến hắn lùi về phía sau vài ước.
Vừa lúc Nhâm thị có việc đi ra ngoài, Triệu Tin Lương thấy Nhâm thị đi ra,hắn sợ hãi lẫn vào dòng người rời đi. Trong lòng bùng bùng như trống đánh, vừa trấn an chính mình —— không phải mình lùi bước, không phải…Chính là mình chưa có chuẩn bị tốt, chính là vậy, mình phải về chuẩn bị thật tốt đã, bằng không sẽ khó mà thành công.
Bất tri bất giác trở về nhà, nhưng Triệu Tín Lương không dám vào trong nhà, trong đầu là mảnh hỗn loạn, lo lắng và lo lắng, tâm tình ngày một não nề hơn.
Lại lắc đầu, hắn chuyển hướng đi đến Thiên Hi Lâu.
Chưởng quỹ đang ở trước quầy tính sổ sách, vừa thấy Triệu Tín Lương liền mỉm cười chào hắn.
“Ngươi đi theo ta.” Triệu Tín Lương mặt đen gọi chưởng quỹ, sau đó lên lầu hai. Chưởng quỹ kinh ngạc nhìn, đúng là mấy ngày trước hắn ta có đắc tội với Triệu Tín Lương, bây giờ Triệu Tín Lương gọi hắn, làm hắn cảm thấy lo sợ.
Chờ chưởng quỹ đến phòng thu chi ở lầu hai rồi, thì thấy Triệu Tín Lương vẫn một mực trầm mặc không nói lời nào, nhịn không được bèn hỏi: “Lão bản, xin hỏi ngài tìm ta là có chuyện gì cần phân phó?”
Triệu Tín Lương liếc chưởng quỹ một cái, chưởng quỹ càng thấy sợ hơn.
“Không có gì…” Triệu Tín Lương rầu rĩ nói, hơi ngừng lại rồi mới mở miệng nói tiếp, “Ngươi, không phải lần trước ngươi nói ta còn có thể tìm một người để đi tiếp với mình sao…”
“A, lão bản đã nghĩ thông suốt.” Chưởng quỹ rất cao hứng, biểu tình trên mặt của hắn ta làm cho khoé miệng Triệu Tín Lương co rút, bộ dáng cao hứng này giống hệt Phương thị, cái loại cảm giác vui mừng muốn chết.
“Đừng có nói leo, nghe ta nói hết đã.’ Triệu Tín Lương nhíu mày
Chưởng quỹ vội im miệng, trong lòng không có sợ, bởi vì Triệu Tín Lương tìm hắn ta là vì chuyện khác, càng không nghĩ muốn đuổi hắn.
“Theo ngươi, nếu muốn làm cho một nữ nhân thương mình, thì nên làm thế nào?” Sau khi nói xong, mặt Triệu Tín Lương đỏ như son.
Chưởng quỹ thầm cười, nhưng cũng không dám càn rỡ, chỉ nghiêm túc nhìn Triệu Tín Lương nói: “Cái này cũng đơn giản thôi, nữ nhân mà đề thích nam nhân dỗ ngọt, ngài có thể mau những món đồ cô ấy thích, dẫn cô ấy đến nơi đẹp hai người tâm sự với nhau, tâm của cả hai sẽ ngày một gần hơn. Còn nữa, lão bản nếu ngài thực sự thích cô nương ấy, mỗi ngày nên tìm cách thân cận với cô ấy hơn, nhất định…”
“Được rồi, ngươi xuống dưới tính sổ tiếp đi, không cần nói nữa.” Triệu Tín Lương vội đuổi chưởng quỹ đi.
“Lão bản đang xấu hổ ư? Không biết là cô nương nào có phúc khí lọt vào mắt ngài nhỉ?” Chưởng quỹ cười hắc hắc.
Mặt Triệu Tín Lương đen đi vài phần, nghiến răng nhìn chưởng quỹ nói: “Còn không…Ngươi còn…Ngươi nói ngày càng nhiều rồi đấy.”
Chưởng quỹ mím môi cười cười, cuối cùng đi xuống lầu.
Trước khi đi, Triệu Tín Lương còn dặn dò thêm: “Ngươi không được nói chuyện này cho ai biết chưa.”
“Vâng.” Chưởng quỹ gật đầu, Triệu Tín Lương tin hắn ta, tuy nhìn hắn có vẻ tuỳ tiện, nhưng hắn làm việc gì cũng cẩn trọng hơn so với những người khác.
Chưởng quỹ đi rồi, Triệu Tín Lương đứng dậy, miệng còn lẩm bẩm: “Cô ấy thích gì? Mình còn không biết cô ấy thích gì nữa nha…Không phải vấn đề ăn mặc đi?
“Hay là hỏi con gái?” Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Tín Lương mới bật thốt ra.
Nghĩ đến đây, hắn vội chạy nhanh về nhà, chưởng quỹ thấy bộ dáng gấp gáp của hắn, thầm cười.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.