Edit: Thiên Âm
“Các ngươi dám bước vào tú phường một bước thử xem.” Nhâm thị là đột nhiên cất cao giọng nói quát, dư quang trong mắt sắt bén như đao, tiếng quát này làm cho mấy hán tử kia có chút sợ, lui về phái sau vài bước.
“Đều xông lên cho ta, mấy người các ngươi đều là nam tử hán ấy vậy mà sợ một đứa đàn bà bị chồng bỏ ư, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh lấy cho.” Mắt Diệp Thường Niên đỏ lên vì tức, lúc này trong đầu ông ta chỉ có ý nghĩ muốn làm thịt Nhâm thị, cho nên những chuyện cực đoan như vậy đều làm được.
“Diệp Thường Niên, ông nên nói chuyện đàng hoàng một chút” Nhâm thị giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tặng cho diệp Thường Niên một cái tát
Diệp Thường Niên không nghĩ Nhâm thị sẽ hành động như thế, dưới tình huống không kịp phòng bị liền bị đánh, chân lảo đảo lui về phía sau ngã xuống, chờ ông ta đứng vững, nhe răng trợn mắt, giơ tay muốn tát lại, nhưng tay vừa giơ lên đã bị ngăn lại, không cách nào động thủ được.
“Ngươi động vào nàng thử xem.” Triệu Tín Lương nắm chặt tay phải đang giơ lên của Diệp Thường Niên lạnh lùng nói, Diệp Thường Niên trợn to mắt không thể tin nổi nhìn Triệu Tín Lương
“Quả nhiên là do ngươi mật báo cho con tiện nhân này biết, nếu không sao ả có thể biết những chuyện này, háo ra cả hai người các ngươi đã cấu kết với nhau, hảo cho một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ.” Diệp Thường Niên không thể làm gì được, liền xuất khẩu cuồng ngôn, nói ra những lời cực kỳ khó nghe, bách tính vây quanh xem náo nhiệt ngày càng nhiều, nghe lời nói của Diệp Thường Niên, không ít người nhỏ giọng nghị luận.
“Ta thấy ngươi thật không muốn sống nữa.” Hai mắt Triệu Tín Lương đỏ lên, nhắm ngay người Diệp Thường Niên đấm một phát, vừa đánh vừa cảnh cáo đám hán tử kia, “Các ngươi còn không mau cút đi, ở đây làm gì, không có việc gì làm hay sao mà đi theo ông ta đến đây gây sự, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ông ta so với các ngươi còn chạy nhanh hơn, ta chính là lo lắng cho các ngươi đấy.”
Nghe Triệu Tín Lương nói như vậy, có mấy người muốn rời đi, có điều Diệp Thường Niên vừa tránh mấy cú đánh của Triệu Tín Lương, vừa hô với mấy hán tử kia: “Đồ vô dụng, không phải lão tử đã trả cho các ngươi rất nhiều tiền sao, mau nghe theo lệnh ta đem đôi cẩu nam nữ này bắt lại, sau đó đập nát tú phường này cho ta mau.”
“Các huynh đệ chúng ta không thể làm người không có chữ tín được, đều lên cho ta” Hán tử dẫn đầu nâng cao giọng kích động những người khác, đám hán tử kia vừa nghe lệnh, đều lấy hết dũng khí, cầm mộc côn trong tay đẩy đám bách tính đang xem náo nhiệt xông về phái trước.
“Ta thấy các ngươi muốn chết rồi. ” Triệu Tín Lương dùng sức đẩy Diệp Thường Niên văng sang một bên, sau đó nắm tay Nhâm thị kéo nàng ra sau lưng mình, không để cho Nhâm thị nói thêm gì, vội vã nói, “Đừng nói gì nữa, theo sát bên cạnh ta.”
Tám, chín hán tử đồng loạt xông đến, giọng nói của Triệu Tín Lương bị tiếng mộc côn che lấp.
Thân thể Triệu Tín Lương rất khoẻ, lúc trước làm việc nông rất nhiều, khí lực đương nhiên rất lớn, dưới tình huống bị đám hán tử bao vây, hắn có thể đánh ngã hai gã hán tử, cũng lấy hai cây mộc côn từ trong tay họ, dùng đó đánh những hán tử còn lại.
Để bảo vệ Nhâm thị an toàn, Triệu Tín Lương thuận tay đưa mộc côn còn lại cho Nhâm thị, Nhâm thị cũng không phải là nữ nhân nhu nhược, nắm chặt mộc côn trong tay đứng ở sau lưng Triệu Tín Lương, nhắm ngay những hán tử vừa ngã mà đánh, có vài hán tử bị nàng đánh trúng vài cái.
Thế nhưng, hai người bọn họ dù liều mạng đánh xáp lá cà, nhưng vì lực lượng đơn bạc, mà lực lượng của đối phương lại hùng mạnh, chỉ trong chốc lát, Triệu Tín Lương rơi vào thế hạ phong.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.