Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

chương 135: hoằng lâm phát điên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Âm

“Hoằng Lâm, con, con hãy bình tĩnh lại nào, cha vừa...” Triệu Tín Lương còn chưa nói hết, Triệu Hoằng Lâm đột nhiên xoay người lại chạy ra ngoài.

“Không tốt” Triệu Tín Lương lập tức chạy theo ra ngoài, Phương thị đuổi theo ở phía sau đầu lớn tiếng hô:”Làm sao vậy, đây là thế nào. “

“Mẹ, người hãy ở nhà đi, con sẽ đuổi theo Hoằng Lâm, con sợ nó sẽ làm chuyện không nên.” Triệu Tín Lương không quay đầu lại hô một tiếng sau đó chạy mất không thấy người.

Triệu Tín Lương một đường đuổi theo nhi tử đang chạy đến Như Ý phường, kỳ quái, tiểu tử Hoằng Lâm này trước giờ không có như vậy, nhìn dáng người gầy yếu, mà hôm nay lại chạy nhanh đến thế, hắn đuổi còn không kịp.

May mà hắn biết thằng nhóc này sẽ chạy đến đâu, bằng không sẽ lạc mất.

Như Ý phường làm việc theo giờ, bây giờ đã chạng vạng tối, đã đến giờ Triệu Tương Nghi trở về, vì một canh giờ tiếp tiếp theo, Như Ý phường sẽ đóng cửa không buôn bán nữa.

Triệu Hoằng Lâm khó khăn chạy đến trước cửa Như ý phường, bước chân chợt ngừng lại, trên mặt đầy khiếp sợ lùi bước chân, vào giờ khắc này hắn không giữ nổi được bình tĩnh, hắn rất muốn đi vào, thế nhưng lại sợ hãi.

Triệu Tín Lương đuổi theo tới, đi đến vỗ vài Triệu Hoằng Lâm: “Đi... Theo cha trở về” vừa nói vừa thở phì phò.

Triệu Hoằng Lâm đứng thẳng người, bình ổn lại khí tức, như đã tỉnh táo quay đầu lại nhìn cha mình: “Vì sao, không nói cho con biết trước, tại sao muốn giấu diếm?”

“Cha, cha không có giấu diếm a... Cha cũng mới vừa biết...” Triệu Tín Lương lắp bắp nói.

Triệu Hoằng Lâm không thể tính toán với phụ thân được như vậy là quá phận, chỉ gỡ tay phụ thân ra, cứng ngắc bước vào trong tú phường.

Triệu Tương Nghi vừa lúc từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm đi vào, nhất thời sợ đến mức chân mềm nhũn ra như gặp được quỷ.

Thừa dịp ca ca còn không có phát hiện mình, Triệu Tương Nghi xoay người chạy lầu hai, trong đầu chỉ nhớ là phải đến sương phòng của Tề Uyển Dao, rón ra rón rén đóng kỹ lại, sau đó nhỏ giọng nói với Tề Uyển Dao: “tỷ không muốn đối mặt thì cũng phải gặp thôi, ca ca đã đến, nhưng không phải do muội gọi đến.”

Chén trà trong tay Tề Uyển Dao không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.

“Muội, muội nói cái gì” Tề Uyển Dao hoảng loạn, nàng chẳng bao giờ nghĩ mình trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ phải đối mặt với Triệu Hoằng Lâm, vào giờ khắc này chuyện nàng lo sợ nhất đã đến, trong lòng nàng hỗn loạn vô cùng.

Nhiều hơn chính là sợ hãi.

Nàng sợ nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm, dù hắn nhìn nàng một cái thôi, nàng đã cảm thấy rất đau đớn khi bị ánh mắt trong suốt không nhiễm tạp chất đó nhìn, nàng bẩn như vậy, hắn có thể liếc nhìn nàng một cái sao?

“Tương Nghi, Tương Nghi, tỷ xin muội...” Tề Uyển Dao nhỏ giọng rơi lệ, “Mau bảo ca ca muội đi nhanh đi, tỷ, tỷ không muốn huynh ấy nhìn thấy tỷ, tỷ như vậy…”

“Uyển Dao tỷ tỷ, đừng như vậy, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, kỳ thực mọi chuyện không có nghiêm trọng như tỷ đã nghĩ đâu.” Việc đã đến nước này, Triệu Tương Nghi càng hy vọng Tề Uyển Dao và ca ca mình gặp nhau.

Nhưng Tề Uyển Dao lại liều mạng lắc đầu khóc ròng nói: “Không được... như vậy tâm ta như bị ai đó khoét vào, Tương Nghi, muội hãy giúp tỷ, chỉ có muội mới có thể giúp tỷ.”

Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau thì Triệu Hoằng Lâm đã đi tới lầu hai.

Hắn vấn an Nhâm thị, đối với những người khác miễn cưỡng mỉm cười, thế nhưng hắn biết rõ, những chuyện thế này hắn thường ngày hay làm, nhưng lúc này đây hắn khó giữ được bình tĩnh nữa rồi.

“Ở sương phòng đằng đó.” Nhâm thị cũng không có giấu phòng của Tề Uyển Dao, thấy Triệu Hoằng Lâm muốn chạy vào trong, Nhâm thị kéo hắn lại, nhàn nhạt nói, “Tâm tình cô ấy bây giờ không được tốt, cháu không nên vào tránh làm cô ấy kích động.”

Nội tâm Triệu Hoằng Lâm vốn hoãn loạn vì một câu này mà lý trí trở về, hắn lùi bước chân, nhìn Nhâm thị gật đầu, “Cháu biết rồi.”

Triệu Tín Lương bất đắc dĩ đi theo phía sau, nhìn thấy Nhâm thị liền nói xin lỗi: “Thật sự ngại quá, vì chuyện của nhà bọn ta mà đã gây thêm nhiều phiền toái cho bà chủ.”

“Không sao.” Nhâm thị mỉm cười.

Triệu Tín Lương thấy thế liền ngẩn người cả ra, phục hồi lại tinh thần, không khỏi ngây ngô sờ cái gáy của mình, sau đó ngượng ngùng cười: “Nếu không như vậy đi, để cảm tạ bà chủ mấy ngày nay đã chăm sóc Uyển Dao, Thiên Hi Lâu của ta sẽ miễn cho Như Ý phường một tháng tiền cơm.”

“Tốt, trên phương diện làm ăn ông chủ Triệu đã mở miệng, ta cũng sẽ không khách khí nữa” Nhâm thị cười nói.

“Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi” Triệu Tín Lương rất cao hứng nói

Mà Triệu Hoằng Lâm bên này, không có thoải mái nói chuyện như hai người họ.

Hắn lẳng lặng đứng ở gian sương phòng trước mặt,cửa đóng chặt, nhưng hắn biết, thiếu nữ yếu đuối lúc xưa đang ở trong đó, nàng chịu rất nhiều cay đắng, người đầy thương tích.

Lúc trước, hắn chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại nàng, hắn đã từng nghĩ đến trăm nghìn trường hợp khi gặp lại nàng, không phải là cảnh hắn đậu bảng vàng, áo gấm về quê, sau đó đứng trước mặt nàng, nhận lấy ánh mắt sùng bái của nàng, sau đó hắn sẽ nắm tay nàng rời đi khỏi cuộc sống khổ nhọc, từ đó về sau bảo vệ nàng, không cho nàng chịu khổ nữa.

Nhưng bây giờ, nàng ở trong, hắn ở ngoài cửa, cả hai chỉ cách nhau một cánh cửa, gần như vậy mà tựa như cả hai bị ngăn cách bởi một con sông dài, xa đến mức không thể gần nhau.

Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, lần gặp lại này, sẽ ở trong trường hợp như vậy.

Hắn còn chưa có công danh, mà nàng không có khỏe để chờ hắn đến như hắn đã nghĩ…

“Uyển Dao, mở rộng cửa cho ta, ta biết muội ở trong đó.” Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm so với ba năm trước, ổn trọng hơn rất nhiều. Nhưng Tề Uyển Dao có thể nhận ra được, nàng co người ngồi cạnh cửa, đem người cuộn tròn lại, sau khi nghe những lời này, cơ thể run rẩy mãnh liệt.

Bên tai chỉ toàn âm thanh hỗn loạn, nàng bắt đầu không nghe rõ giọng nói của Triệu Hoằng Lâm nữa rồi, nàng chỉ nghe rõ được tiếng hít thở hỗn loạn của mình, tiếng khoc nức nở, còn có tiếng gió thổi qua.

“Mở cửa ra, Tương Nghi, ca ca nghe thấy giọng nói của muội, mau mở cửa cho ca ca.” Triệu Hoằng Lâm bắt đầu gõ cửa, nói chính xác là hắn khó giữ nổi được bình tĩnh mà đập cửa, Triệu Tương Nghi khó có khi cuống cuống tay chân như vậy.

Nàng (TTN) có chút sợ Triệu Hoằng Lâm, vì vậy nàng (TTN) không dám mở cửa.

Rất sợ khi mở cửa rồi, Triệu Hoằng Lâm sẽ xông thẳng vào trong phòng, nhìn thấy Tề Uyển Dao yếu đuối không chịu nổi, hai người sẽ huyên náo không thể tách ra được.

Ca ca ở trong lòng của nàng (TTN) vẫn luôn là người Lý trí, nàng (TTN) thật sự không muốn nhìn thấy một ca ca điên cuồng mà thất thố.

Tề Uyển Dao khóc không thành tiếng, chỉ bịt miệng lại mà khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bộ hạ sam màu hồng gấm Tô Châu, càng tôn thêm vẻ đẹp yêu nghiệt của mình.

Triệu Tương Nghi trong lòng cũng rất loạn

Bên cạnh là Tề Uyển Dao bi thương khóc không thành tiếng, bên ngoài lại là ca ca Triệu Hoằng Lâm liên tục thất thố gõ cửa không ngừng, Triệu Tương Nghi thật sự rất lo lắng cho hai người này, thế nhưng vào lúc này đây, nàng (TTN) thật không có biện pháp, thật không biết làm sao… Làm như thế nào, mới có thể đem hai người này làm như không có chuyện gì xảy ra mà ở chung một chỗ với nhau.

Giữa lúc tràng diện có chút huyên náo, đột nhiên cửa phòng mở ra...

Triệu Hoằng Lâm bởi vì dùng quá nhiều sức, cả người thiếu chút nữa ngã nhào ra đất.

Tề Uyển Dao chínhthì ngồi cảnh cửa khóc, nghe thấy tiếng mở cửa như là con chim sợ cành cong, lập tức đứng lên lui về phía sau.

Triệu Tương Nghi cũng kinh ngạc nhìn, qua tầm mắt mông lung, nàng thấy Triệu Hoằng Lâm khác hẳn so với ngày thường

Hai mắt đỏ bừng, giống như một con báo đang nhìn con mồi, môi hơi run, tim hắn cũng đập nhanh lên…Hai tay nắm chặt thành quyền, cả người hơi run, nhưng cũng nhìn ra được hắn đang cực lực kiềm chế cơn nóng giận của mình.

Ca ca vĩnh viễn đều là một bộ dáng này, mặc dù trời có sập xuống, hắn cũng không cho phép chính mình mất lý trí.

Đang lúc Triệu Tương Nghi quan sát Triệu Hoằng Lâm, thì đồng thời Triệu Hoằng âm thầm quan sát Tề Uyển Dao đang ôm mặt khóc.

Nàng (TUD) mặc một bộ hạ sam màu hồng, dáng người so với ba năm trước cao hơn một chút, so với trong tưởng tượng không khác bao nhiêu, chỉ là thần thái trong mắt, cùng với khí chất trên người cũng bớt lại rất nhiều…Hắn đã rất hy vọng những gì nghe ở nhà đều là giả hết.

“Uyển Dao.” Triệu Hoằng Lâm cơ hồ là run rẩy kêu một tiếng.

Nước mắt Triệu Tương Nghi rơi xuống, nàng (TTN) không đành lòng nhìn, quay mặt sang chỗ khác mà khóc, sau đó chạy ra khỏi sương phòng. Lúc ra cửa đụng phải Nhâm thị, Triệu Tương Nghi giật mình, rồi ôm chầm lấy Nhâm thị, khóc nức nở, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Trong sương phòng, Tề Uyển Dao tinh thần sa sút ngồi bệt dưới đất, cúi đầu giữa hai đầu gối khóc, ngoài miệng mơ hồ nói: “Huynh đi đi…Ta không phải là người huynh muốn tìm…”

Triệu Hoằng Lâm ngửa đầu cực lực đè nén nước mắt muốn chảy xuống lại, song quyền càng nắm chặt, hắn muốn bước đến gần ôm lấy người thiếu nữ này, nhưng hai chân giống như mọc rễ, không mảy may động đậy.

Cửa sương phòng bị Triệu Hoằng Lâm đóng lại.

Bên trong chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Tề Uyển Dao ngày càng lớn.

Những người lớn đứng ở bên ngoài không khỏi có chút bận tâm, lúc này Triệu Tương Nghi đã bình tĩnh được một chút, nghe động tĩnh bên trong, cũng cảm thấy yên lòng, muốn chữa lành vết thương lòng thì phải đối mặt với nó, hai người này có thể tự chữa trị vết thương lòng của nhau...

Không bao lâu, cửa sương phòng bỗng nhiên mở ra.

Triệu Hoằng Lâm tự mình nắm tay Tề Uyển Dao đang cúi đầu đi ra, không chào hỏi ai cả, thậm chí còn không liếc nhìn bọn họ, mà Tề Uyển Dao hai mắt vô thần nhìn tay mình bị Triệu Hoằng Lâm nắm, trên mặt vẫn còn nước mắt.

“Ca ca...”

“Hoằng Lâm...”

Hai cha con Triệu Tương Nghi cơ hồ như trăm miệng một lời, nhưng Triệu Hoằng Lâm vẫn không có phản ứng, chỉ kéo Tề Uyển Dao một đường đi ra ngoài.

Buổi tối màu hè rất oi bức, trên trán Triệu Tương Nghi chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng trong lòng Triệu Tương Nghi rất lạnh. Lo Lắng hai người sẽ xảy ra chuyện, nàng (TTN) lập tức gỡ tay Triệu Tín Lương ra, chạy theo ra ngoài…

Truyện Chữ Hay