Sáng sớm, Sĩ Hành mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy cánh tay nằng nặng hắn mở mắt ra nhìn thấy Nguyên Thu nằm trong cánh tay mình ngủ say. Sĩ Hành thấy khuôn mặt Nguyên Thu lúc ngủ nhỏ nhắn hồng hồng trông rất đẹp mắt, lập tức lên tinh thần, dùng ngón tay chạm vào gãi gãi gò má Nguyên Thu, lại sờ lông mi nàng, một hồi nhịn không được lại hôn đôi môi hơi vểnh lên của nàng.
Nguyên Thu đang ngủ ngon chỉ cảm thấy có vật không ngừng phất qua mặt nàng liền giơ tay quét lung tung một cái rồi lật người ngủ. Sĩ Hành thấy Nguyên Thu chuyển ra khỏi ngực mình muốn đưa tay kéo nàng lại, lại thấy cánh tay tuyết trắng của nàng nhịn không được đưa tay đi sờ ngón tay trượt xuống theo lưng trắng nõn của Nguyên Thu, đến eo nàng lại chuyển tới phía trước từ từ lại men lên ngực nàng không nhịn được vuốt ve.
Rốt cuộc Nguyên Thu bị Sĩ Hành đánh thức, nàng vừa mở mắt có chút mơ hồ, vẫn nghĩ là mình đang ở trong nhà, ngây ngô xoay người lại liền thấy Sĩ Hành cười híp mắt nhìn mình bị dọa hết hồn. Sĩ Hành nhìn vẻ mặt Nguyên Thu rõ rang, hắn thấy tân nương tử của mình sắc mặt từ hồng đến trắng lại thấy tay mình không quy củ mà xấu hổ đỏ bừng không khỏi cười lớn.
Nguyên Thu đỏ mắt nhất định đẩy tay ra, lôi chăn đắp trước ngực nhìn qua màn xem bên ngoài, thấy sắc trời sáng choang có chút kinh hoảng nói “Đã trễ rồi sao?”
Sĩ Hành nói “Còn sớm, tối hôm qua muội mệt nhọc, nằm một chút nữa đi”
Nguyên Thu nghe thấy lời này lại biết hắn đang nghĩ đến chuyện đêm qua, đỏ mặt nói lầm bầm “Huynh còn dám nhắc đến, nếu muốn muội ngủ nhiều sao còn quậy muội thức dậy?”
Sĩ Hành cười nói “Nằm chút thôi, giờ cũng không ngủ được rồi, chi bằng hai chúng ta nói chuyện” Nói xong lấy tay kéo Nguyên Thu vào lòng mình. Nguyên Thu đỏ mặt gối lên lồng ngực Sĩ Hành hai tay cũng không biết để đâu, cả người đều không được tự nhiên. Sĩ Hành cười khẽ một tiếng, kéo tay Nguyên Thu để ngang hông mình, một tay vuốt lưng của nàng, một tay đặt trên cánh tay nàng. Nguyên Thu chỉ đành tùy hắn.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu nhắm mắt lại sợ nàng ngủ thật, vội nói “Muội từ Hàng Châu hồi kinh cũng chưa tới hai năm, vóc dàng thì tốt lên một chút nhưng thân thể sao lại gầy hơn trước kia rất nhiều?”
Nguyên Thu nhắm mắt lại nói “Nữ hài tử lúc bé đều tròn tròn, mười một mười hai tuổi sẽ phát triển cũng sẽ có vòng eo. Mặc dù thấy trên mặt gầy nhưng cũng không gầy so với trước bao nhiêu”
Sĩ Hành nghe nhịn không được len lén vén chăn lên, liếc nhìn ngực Nguyên Thu một cái, cánh tay đặt trên tay nàng cũng trượt xuống. Nguyên Thu vội mở mắt ra nhất định lôi kéo cái tay đặt ở mông mình ra ngoài. Sĩ Hành thấy Nguyên Thu vẻ mặt hồng thấu đầy nũng nịu nhịn không được ôm nàng cười nói “Đúng thật, chỗ cần phát triển một chút cũng không ốm, nhìn cũng mượt mà hơn so với trước rất nhiều” Nguyên Thu nhìn chằm chằm hắn nói “Trước huynh chưa thấy qua làm sao mà biết?” Sĩ Hành nói “Mặc dù không nhìn thấy nhưng cách xiêm áo cũng đoán được đại khái” Nguyên Thu đỏ mặt mắng hắn “Thật không nghiêm chỉnh” Sĩ Hành cười lại gần “Với nương tử của mình cần gì đứng đắn” Nguyên Thu thấy Sĩ Hành lại không chịu ở yên, vội đẩy hắn ra cười nói “Huynh cũng không nhìn trời thử xem đừng để chậm trễ còn phải vào cung thỉnh an đấy”
Sĩ Hành nghe vậy ôm Nguyên Thu hôn một cái mới không tình nguyện đứng dậy mặc quần áo. Thân thể Nguyên Thu tối qua đã rửa sạch sẽ, buổi sáng cũng không cần tắm nữa, liền chuẩn bị quần áo thay. Hai người mặc xong quần áo, Sĩ Hàng gọi người vào phục vụ, bên ngoài có nha hoàn sớm chờ bên ngoài nối đuôi đi vào. Lấy nước rửa mặt có đại nha hoàn phục vụ hai người Sĩ Hành, mama đến trên giường lấy khăn lụa trắng nhuốm máu tủm tỉm đi ra ngoài. Nguyên Thu thấy qua kính trang điểm nhất thời cảm thấy mặt nóng lên, cúi đầu làm như không thấy, Chức Mộng, Thúy Oanh hai người chúc mừng Nguyên Thu giúp Nguyên Thu búi tóc phụ nhân.
Nguyên Thu đã lập gia đình, sẽ không giống như ở nhà không xoa kem phấn. Chức Mộng lấy các loại phấn ra ngoài, Nguyên Thu lấy trước một bình đổ ra tay thoa lên mặt. Sĩ Hành ngồi một bên nhìn, thấy thuốc này đổ ra lòng bàn tay liền khô lại cảm thấy thật li kì tiến đến cười nói “Cái này muội làm bằng cách nào? Như thế nào mà không giống với mấy loại ta đã thấy trước kia?”
Nguyên Thu liếc Sĩ Hành một cái cười nói “Trước kia huynh thấy qua rất nhiều nữ nhi thoa phấn?”
Sĩ Hành vội nói “Chỉ gặp qua trong phòng mẫu thân một hai lần” Nguyên Thu nghe cũng không hỏi nữa chỉ nói với Sĩ Hành “Muội thấy mấy thứ này rất phức tạp, làm hơn một tháng mới ra một vài bình. Phấn này trước phải lấy hạnh nhân cùng sáp ong trộn chung chưng vào, đợi sáp ong dẻo mới lấy xuống, để lạnh trộn thêm dầu hoa hồng, khuấy đều rồi để vào bình thủy tinh, để thật lạnh sẽ thành phấn này”
Sĩ Hành nghe không khỏi cười nói “Hạnh nhân và hoa hồng làm sao làm ra phấn?”
Nguyên Thu cười nói “Đương nhiên là được nhưng có chút khó khăn thôi. Trước lấy hạnh nhân ngâm vào nước một canh giờ, sau đó lấy ra bên ngoài hong gió mấy canh giờ, sau đó lấy hạnh nhân này nghiền nát ra, cầm miếng vải vắt khô hạnh nhân là được dầu hạnh nhân. Sau đó lấy hoa hồng còn tươi đặt bên trong bình thủy tinh cho một chút dầu hạnh nhân vào dập nát trộn đều, sau đó đậy kín phơi nắng hai tuần. Lấy vải lọc mấy loại tạp chất ra sẽ được dầu hoa hồng”
Sĩ Hành nghe vậy không khỏi chắt lưỡi nói “Chả trách phải mất một tháng mới làm được một chai, thật là có chút phiền toái còn làm khó cho muội nghĩ ra được”
Nguyên Thu cười nói “Ai lại thích suy nghĩ mấy thứ này, nhưng mẫu thân muội ngày nào cũng nhắc muội ăn mặc cẩn thận, muội lại không quen dùng đồ bên ngoài làm liền nghĩ ra biện pháp này”
Nguyên Thu thoa một tầng phấn hoa hồng mỏng, lại bôi phấn hương tự chế dựa vào trân châu và hoa lên mặt, lại dùng bút vẽ lông mày, sau cùng lấy nước hoa hồng điều chế ra bôi lên môi là xong. Sĩ Hành ở một bên nhìn say sưa chỉ cảm thấy vô cùng li kì.
Lần đầu tiên Nguyên Thu vào cung cũng có chút thấp thỏm, ngồi trong xe hồi tưởng lại mama dạy lễ nghi trước khi thành thân. Vào cửa cung, Sĩ Hành xuống ngựa, mama tiến lên đỡ Nguyên Thu xuống xe, Sĩ Hành thấy sắc mặt Nguyên Thu tái nhợt, liền kéo tay nàng, cảm thấy tay nàng đầy mồ hôi nhỏ giọng an ủi “Không sao, có huynh đây”
Nguyên Thu lên tinh thần nhìn Sĩ Hành cười cười, liền ý bảo hắn đi trước, mình thì vịn mama cẩn thận từng li từng tí đi phía sau. Hai người đi theo thái giám khoảng hai khắc liền đến cung Thái Hậu. Sĩ Hành cho thái giám giữ cửa thông báo hai người mới đi vào thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu thấy Nguyên Thu cụp mi thuận mắt đứng bên cạnh Sĩ Hành liền cười nói “Đây là thê tử Sĩ Hành vừa thành thân? Ngẩng đầu lên cho ai gia xem một chút” Nguyên Thu nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn vào mắt Thái Hậu, Thái Hậu hỏi mấy vấn đề, Nguyên Thu đều nhất nhất đáp, Thái Hậu thấy nàng ăn nói rõ ràng trong lòng rất thích. Quay qua phía khác cho người mang đồ ra thưởng nàng cười nói “Thật là đứa bé ngoan, không hổ Liêm thái phi thương ngươi, bộ dáng tốt lại biết tiến biết lùi. Thôi, các ngươi còn đi bái kiến hoàng thượng, ta không lưu các ngươi ngày khác rãnh rỗi để cho Quận Vương phi dẫn ngươi vào cùng trò chuyện với ta”
Sĩ Hành và Nguyên Thu nghe xong dập đầu đi ra ngoài, bên ngoài sớm đã có thái giám chờ đợi, thấy hai người khom lưng cười nói “Hoàng thượng đang ở thư phòng, nô tài dẫn thế tử và thế tử phi đi qua” Sĩ Hành cười nói “Vậy làm phiền công công”
Hoàng thượng đã hơn bốn mươi tuổi cũng không nghiêm nghị, lúc hỏi trên mặt lộ ra hiền hòa, khiến cho Nguyên Thu buông lỏng không ít. Nguyên Thu đã sớm nghe Lý thị nói hoàng thượng nhìn trúng Sĩ Hành, hôm nay vừa thấy quả nhiên, một hai chuyện trong triều cũng hỏi ý kiến Sĩ Hành, còn có vô ý dò thăm Sĩ Hành đối với chức quan nào hứng thú