Đến ngày đón dâu, Lý thị tự mình kiểm tra quà tặng đón dâu với các loại ban thưởng thấy chuẩn bị thỏa đáng mới yên lòng. Đợi đến buổi chiều Lý thị sợ trễ canh giờ rước dâu sai người chuẩn bị cỗ kiệu cho Cố Sơn, Tuyền ca đi sau kiệu đợi cho mọi chuyện an bài thỏa đáng mới phân phó khởi kiệu rước dâu.
Ước chừng qua một canh giờ, mặt trời đã xuống núi thì nghe tiếng nhạc xa xa truyền đến, gã sai vặt giữ cửa chạy vội vào báo tin. Không lâu sau kiệu hoa đi vào, hai hàng người xách đèn lồng đi bên cạnh vào cửa chính liền đứng lại.
Người đón tiếp mặc toàn thân màu hồng đi đến trước cỗ kiệu hành lễ mời Hạ Tử Yên xuống kiệu. Trên đầu Tử Yên là khăn voan đỏ chỉ cảm thấy đầy tai là tiếng nhạc, xuyên qua màn lụa đỏ có thể mơ hồ thấy được ngọn nến. Hỉ nương vội đỡ Tử Yên đi đến nơi làm lễ. Cố Sơn, Tử Yên theo quy cũ lạy thiên địa, kết hoa chúc. Đêm đó là động phòng tất nhiên là một phen triền miên, chỗ này không tiện nói tỉ mỉ.
Cũng không biết là Sĩ Hành thấy Cố Sơn đón dâu nên nóng nảy hay sao mà Cố Sơn thành thân chưa được mấy ngày Sĩ Hành đã vọt vào phòng lão thái phi để cho người đưa tin đến Cố phủ, muốn chờ đến ngày Nguyên Thu cập kê liền lập tức thành thân. Lý thị nghe không khỏi dở khóc dở cười, còn mệt cho Nam Bình Quận Vương phủ cho người đi tình ngày đưa đại lễ, nàng thúc giục Nguyên Thu thật nhanh thêu cho xong giá y trước ngày cập kê.
Lão thái thái nghe nói Nam Bình Quận Vương phủ vội vã thành thân, sợ Lý thị chuẩn bị không đầy đủ đồ cưới, vội gọi nàng vào phòng lớn tự mình mở mấy cái rương ra lôi kéo tay Lý thị đến xem “Những thứ này đều là hồi môn năm đó của ta có một vài thứ là ta dùng lúc còn ở khuê phòng. Hôm nay ta đã già cũng không cần cái này, ngươi chọn vài thứ tốt ra làm đồ cưới cho Nguyên Thu”
Lý thị biết lão thái thái xưa nay xem tiền như mạng, nghe nàng nói như vậy kinh ngạc không thôi. Trên mặt Lý thị mặc dù không lộ ra nhưng trong lòng không khỏi nói thầm nửa ngày. Cuối cùng không thể làm ngược lòng lão thái thái Lý thị đành lượm vài món trang sức đơn giản phổ thông ra ngoài.
Lão thái thái thấy thế không khỏi nhíu chân mày “Đến lúc này ngươi còn tiết kiệm cho ta? Tam nha đầu gả đi là thế tử phi, thân phận rất tôn quý, đồ cưới này không thể mỏng. Thà nhà chúng ta khổ chút cũng muốn thể diện cho đứa bé. Tương lai cả Cố gia chúng ta đều dựa vào nàng dẫn dắt. Về sau nàng tốt Cố gia chúng ta liền có núi dựa vào, ta nếu có nhắm mắt cũng có mặt mũi gặp phụ thân ngươi cũng xem như bù vào chỗ sai lầm lão tam bị đuổi ra khỏi tộc.”
Lý thị thấy lão thái thái nói xong đã nghẹn ngào, ngay cả đôi mắt đều đỏ, vội trấn an nói “Lão thái thái còn phải hưởng phúc lớn nữa, làm gì đã nói mấy lời này? Tương lai Nguyên Thu phát đạt chắc chắn giúp đỡ Cố gia, cũng sẽ hiếu kính lão thái thái”
Lão thái thái nghe tâm tình mới tốt lên một chút, phân phó Phỉ Thúy nói “Ngươi mời tam tiểu thư đến đây, gọi nàng đến xem đồ trang sức” Phỉ Thúy đáp vội đi, Lý thị cười nói “Từ khi Nguyên Thu và Thế tử định thân, ta đã chuẩn bị đồ cưới cho nàng rồi. Đồ trang sức, tranh chữ, đồ cổ những thứ bài biện nhìn thấy tốt ta đều giữ lại, đồ gỗ đánh gia cụ hai năm trước đã chuẩn bị rồi, mấy dạng đồ thượng hạng lúc trước Nguyên Thu tự chọn cũng đã cho người làm rồi. Mấy thứ này cũng được gần hai mươi ba nâng rồi, giờ chỉ cần thêm chút trang sức làm thêm vài đồ xiêm y nữa là xong”
Hai người đang nói chuyện đã nghe nha hoàn vung rèm nói “Tam tiểu thư đến” Lão thái thái nâng mắt nhìn thấy Nguyên Thu mặc thân áo màu phấn lam thêu bươm bướm, thân dưới là váy đỏ thêu bách hoa, da trắng nõn nà thật đẹp mắt. Nguyên Thu tiến lên hành lễ với lão thái thái và Lý thị rồi đứng sang một bên, lão thái thái tỉ mỉ nhìn Nguyên Thu mới nói với Lý thị “Tam nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, ngay cả cử chỉ cũng thấy có phúc khí. Nhưng ta thấy mặt nàng phấn bôi quá nhạt, thiếu nữ không cần mộc mạc như vậy, tuy nói không cần nhiều son phấn những cũng nên trang điểm một chút mới được”
Lý thị gật đầu phụ họa “Nha đầu Nguyên Thu này rất cổ quái, bình thường cũng chỉ thích hương phấn mình điều chế, nhưng mấy thứ đó ngày thường cũng không thấy nàng vẽ loạn, chỉ có ăn tết hoặc sinh thần ( sinh nhật) mới thoa một chút. Xiêm áo cũng không cho người ta huân hương, ta nói vài lần nàng đều không nghe”
Nguyên Thu cười nói “Huân hương ngửi thật nhức đầu, không bằng thanh thanh đạm đạm mà thỏa mái”
Lão thái thái thở dài nói “Cô nương gia không cần mộc mạc như vậy, giờ ngươi còn ở nhà các trưởng bối đều thương ngươi không nói ngươi đó thôi. Tương lai đến nhà người ta làm thê tử không thể tùy hứng như vậy. Còn nữa, bôi chút phấn thì sắc mặt dễ xem mà cũng cầu may mắn”
Nguyên Thu nghe đành cười đáp, lão thái thái thấy nàng khéo léo trong lòng vui mừng, sai Phỉ Thúy đem mấy hộp trang sức ra ngoài, mình lôi kéo Nguyên Thu ngồi lên giường, Lý thị đứng nghiêm một bên hầu hạ hai tổ tôn xem đồ trang sức.
Lão thái thái lựa một trâm vàng khảm bão thạch có sáu cánh hoa sen rủ tơ như ý trong đống trâm vàng, phong sai, khuyên tai ra ngoài, sợ soạng nói với Nguyên Thu “Cái này là lúc ta xuất giá mẫu thân ta đưa ta, khi ta còn trẻ gia gia ngươi còn chưa phát đạt ta muốn mang nó lại không có cơ hội. Đợi cho trong nhà khá lên, nhiều người lui tới thật đúng là cơ hội mang ra ngoài khoe khoang đáng tiếc ta đã già không xứng với cây trâm này nên cũng ngượng ngùng mang nó. Nói cho cùng cả đời ta cũng không có cơ hội mang nó một lần”
Nguyên Thu cười nói “Những vật kiện trên thế gian này vô luận mặc hay đeo, là vàng bạc hay châu báu, cho dù nó đắt hay nặng cũng chỉ là trang sức vì con người mà tồn tại, chỉ có những thứ này không xứng với người làm gì có người không xứng đồ. Lão thái thái thích thì cứ đeo, khách vừa vui mà nhìn cũng đẹp.”
Lão thái thái nghe vậy cười không ngậm miệng được, vỗ tay Nguyên Thu nói “Ngươi là tiểu cô nương mà nói những lời này, không biết rằng những bà lão như ta mà đeo lòe loẹt bị người ta cười, cái này cho ngươi đấy” Nói xong tự mình cài cây trâm lên đầu cho Nguyên Thu, Nguyên Thu cảm thấy trên đầu nặng xuống, trong lòng thở dài nói “Chỉ sợ rằng cây trâm này là hàng thật, mang lên đầu còn nặng hơn cả những cây trâm khác”
Lão thái thái nhìn một lần nữa lấy ra một đôi cắt móng tay bằng vàng có vân song phi như ý đưa cho Nguyên Thu “Cái này lúc còn trẻ ta đã từng dùng qua nhưng móng tay của ta mềm không dễ dài vì vậy rất ít dùng đến nó, khiến cho nó không được dùng hơn phân nửa đời. Ngươi làm thế tử phi sau này không thiếu đồ cắt móng tay, để cho ngươi lấy đi” Nguyên Thu vội nhận bằng hai tay.