Ngô thị đang chổng mông nhét hộp dưới giường thình lình phía sau có người mở miệng nói “Ngươi đang dấu cái gì?” Ngô thị không phòng bị làm giật mình, vội vàng đem đệm chăn phủ lên lung tung xoay người phát hiện người đứng sau mình là Cố Liêm. Ngô thị thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt trên giường miệng hận hận mắng “Ngươi vào cũng không nói một tiếng, hồn phách của ta cũng bị ngươi dọa bay sạch”
Cố Liêm liếc xéo nàng, nhìn phía sau nàng “Ngươi dấu cái gì? Sao lại sợ thành như vậy? Là đang giấu tiền phải không” Nói xong muốn đi vén giường lên, Ngô thị vội ngăn hắn lại nói “Trước ngươi đừng vội trông mấy thứ kia, đang có chuyện gấp nói với ngươi: Ta bệnh vài ngày, Tử Trúc tiện nhân này cầm sổ sách giao cho lão thái thái rồi. Lão thái thái cho đại tẩu quản gia. Đại tẩu tra xét sổ sách ra tiền mấy năm nay chúng ta giấu được đòi chúng ta lấy tiền bù vào tiền công, hai tòa nhà chúng ta âm thầm mua cũng bị tra ra nói sẽ tịch thu đấy”
Cố Liêm vừa nghe cũng quên chuyện nàng giấu đồ vội hỏi “Lão thái thái nói thế nào?”
Ngô thị chửi thề một tiếng “Chúng ta hiếu kính lão thái thái nhiều năm như vậy đảo mắt nàng liền ném chúng ta ra sau ót còn la hét chúng ta mờ ám bạc của nàng. Cũng không biết đại tẩu cho lão thái thái uống cái gì để cho lão thái thái thiên vị nàng như vậy”
Cố Liêm vẫn không tin, cười nói “Nếu là người khác cũng thôi, lão thái thái nhất định sẽ không nói như vậy. Ta là lão thái thái nuôi lớn, trong ba huynh đệ nàng chỉ thương yêu ta, lúc trước còn lấy tiền riêng mua nhà cho ta, hôm nay sao trách chúng ta cầm tiền công? Chỉ e là đưa cả gia sản cho ta nàng đều nguyện ý”
Ngô thị cười lạnh nói “Ngươi còn tưởng rằng ngươi là miếng mồi ngon sao, trái tim lão thái thái giờ đều áp cả vào đại phòng làm gì còn nhớ rõ ngươi. Không cần nói nhiều, chỉ nhìn xem nàng cho ai quản gia là nàng thương ai”
Cố Liêm suy nghĩ một lúc mới nói “Lão thái thái thương ta mấy chục năm làm sao đảo mắt đã quên ta? Nếu nói nàng thiên vị đại phòng, lúc đại phòng vừa trở về cũng không thấy lão thái thái thương đại tẩu bao nhiêu còn không phải một lòng hướng về ngươi. Giờ như thế nào trở mặt?”
Ngô thị trả lời “Còn không phải là ngươi không biết tranh khí, mỉnh chỉ là một tiểu quan thì cũng thôi đi cuối cùng bài bạc đem nữ nhi lôi đi vào. Ngươi cũng không phải là không biết lão thái thái, muốn thế lực, ngày nay thấy tam phòng chúng ta muốn quyền không quyền muốn tiền không tiền, nuôi được một nữ nhi còn không leo lên được nhà quyền quý. Ta tranh cường háo thắng nửa đời người hôm nay ngay cả chi thứ hai cũng ở trước mặt lão phu nhân xem thường ta, lão thái thái thấy mà không nói một tiếng ngươi còn đem lão thái thái làm phúc tinh”
Cố Liêm vẫn còn có chút không tin, Ngô thị lại nói “Lão thái thái vừa rồi cho người đi mời tộc trưởng đến, nhất định bắt chúng ta lấy tiền bạc bổ sung, ngươi nhanh suy nghĩ một chút đi”
Lúc này Cố Liêm mới cả kinh nói “Mời tộc trưởng tới? Này không được, ta xem bạc hơn phân nửa là muốn trả trở về”
Ngô thị nghe giận lấy ngón tay đâm ót hắn nói “Ngươi là người ngu sao, ngươi cũng không nghĩ xem nửa đời chúng ta còn phải dùng bạc, nếu giao ra sau này chúng ta lấy gì sống. Không phải nói mấy thứ bạc kia chính là đập nồi bán sắc cũng chỉ gom góp được bạc giao ra thôi, kia tiền trong tương lai cũng không dính được trên người chúng ta. Ngươi ngẫm lại xem tương lai đồ cưới của tam cô nương là đau đầu, Bảo Châu chi thứ hai mặc dù tái giá nhưng dầu gì cũng gả vào nhà hầu môn đồ cưới cũng không mỏng, mà Mỹ Ngọc của nhà chúng ta đồ cưới so với hai cô nương kia ít hơn rất nhiều. Lời nói không hiếu thuận chứ lão thái thái ba ngày có hai ngày bệnh, hôm nay lại ho ra máu không chừng ngày nào đó không xong. Ngươi cũng không nghĩ người cả nhà như vậy, đại ca vừa quan to lộc hậu sớm muộn gì cũng muốn ở riêng. Tương lai lão thái thái chết đi không thể không hoa mấy ngàn lượng bạc ra ngoài. Này mấy loại đại sự xong xuôi ngươi xem tiền công còn tồn bao nhiêu bạc, tương lai chúng ta lấy được còn không bằng một nửa chúng ta bù vào đấy”
Cố Liêm suy nghĩ tỉ mỉ thấy lời nói của Ngô thị cũng có lí, nhưng hôm nay mời tộc trưởng hắn cũng có chút kiêng kị, vì vậy không khỏi khó xử. Ngô thị khuyên hắn nói “Hôm nay nhà chúng ta có chút của cải, không bằng nhân cơ hội này quậy lên ở riêng cho xong việc. Tiền công có thể phân là tốt nhất, nếu không thể phân cũng không cần quan tâm tới, nhanh chút mang theo bạc đi khỏi nhà thì hơn”
Cố Liêm thở dài nói “Ta vốn đang muốn trông cậy vào cháu gái mà thăng một hai cấp, bây giờ làm thế nào mới tốt?”
Ngô thị cười lạnh nói “Ngươi còn nằm mơ ban ngày! Đại phòng quay về đã một năm, nếu có tâm cất nhắc ngươi làm gì còn đợi đến hôm nay? Xem hôn sự Mỹ Ngọc mà nói, hôm đó nếu đại tẩu không chen lời, Mỹ Ngọc đã sớm gả vào phủ Hầu gia rồi làm gì có thể định thân Trương thiếu gia gì”
Cố Liêm trong lòng chán ghét chuyện kia giờ Ngô thị nhắc tới càng phản cảm “Trương gia cũng xem như nhà giàu trong tay cũng nhiều bạc, Mỹ Ngọc gả qua cũng không thua thiệt gì tương lai không chừng có thể giúp đỡ chúng ta”
Ngô thị bĩu môi không nói, Cố Liêm buồn bực ngồi một lúc, một hồi nghĩ đến Lý thị uy hiếp muốn bắt hắn trị tội, một hồi lại nghĩ đến Lý thị muốn thu hồi bạc của tam phòng, liền tin lời Ngô thị đại phòng cố ý bắt bẻ tam phòng. Vì vậy quyết tâm ở riêng liền nói với Ngô thị “Phụ thân ta trước kia nghèo rớt mồng tơi cũng không thấy trong tộc giúp đỡ, sau trúng cử nhân vào kinh thi nhà cách kinh thành mười mấy dặm cũng không có người chịu bỏ ra chi phí cho tiêu xài là nhờ nhạc phụ cho ngân lượng. Sau phụ thân thi đậu người trong tộc một hai đều bợ đỡ. Ta sớm đã không để ý tới những người đó rồi, còn mệt phụ thân chi tiền ra tu bổ từ đường còn lấy tiền công cho con em trong tộc đi học. Cho đến khi ngươi quản gia thấy cái này chi tiêu quá lớn mới đem hạng này phủi đi qua. Cố gia vì món nợ này rất coi trọng Ngô gia, theo ta thấy ngươi nhanh mời nhạc mẫu, có người Ngô gia ở đây tộc trưởng cũng không dám làm gì chúng ta”
Ngô thị cười lạnh nói “Đúng vậy, mẫu thân ta còn thường xuyên nói: Cố gia có hôm nay toàn là dựa vào Ngô gia mới được như vậy. Nếu ta nói, bạc của Cố gia cũng được xem như của Ngô gia tại sao để cho họ Lý đi quản” Nói xong cho người mời mẫu thân mình tới đây.
Vợ chồng hai người buồn bực thương lượng một lúc, mới sai nha đầu đi phòng bếp làm thức ăn đưa tới. Đến một canh giờ sau mới có nha hoàn bên phòng lớn tới “Lão thái thái cho mời tam lão gia đi qua” Ngô thị cười lạnh nói “Lão thái thái mời tộc trưởng tới?” Tiểu nha đầu cúi đầu trả lời “Thưa phu nhân, tộc trưởng đã dùng qua cơm nước bây giờ mới cho mời tam lão gia qua nói chuyện” Ngô thị nói “Nếu như vậy, ta cũng đi qua xem thế nào” Tiểu nha đầu sửng sốt cũng không dám nói nhiều chỉ thấp đầu đi theo Cố Liêm, Ngô thị đi đằng sau đến phòng lớn.
Lý thị hầu hạ lão thái thái trong buồng nghỉ ngơi, Cố Lễ và Cố Nghi hai người bên ngoài mời tộc trưởng dùng trà, Cố Liêm và Ngô thị vào cửa không cho người thông báo, nhấc rèm lên trực thẳng lăm lăm xông vào. Đám người Cố Lễ thấy Ngô thị đi theo đến đây không khỏi ngây người, tộc trưởng phản ứng trước cau mày quát lên “Một phụ nhân còn không có thể diện, thấy có người không tránh thì thôi thế nào lại tiến vào như thế?”
Ngô thị lúc này cũng không cố kị, miệng cũng chẳng kiêng kị gì “Đây là viện nhà ta, ta làm sao không thể vào được. Cho dù là bác hay tiểu thúc đều là người trong nhà, cũng là ca ca muội muội lớn lên từ nhỏ không cần tránh làm gì”
Tộc trưởng thấy nàng vô lễ bất kính trong mắt như không thấy người liền nhớ tới năm trước chuyện khấu trừ trong tộc trong lòng đã hận bảy tám phần. Chỉ ngại thể diện của mình khinh thường cải vã với một phụ nhân, ho một tiếng nói với Cố Liêm “Mẫu thân ngươi đang ở trong phòng nghe đấy, trước ngươi bảo thê tử ngươi đi qua phục vụ đi” Cố Liêm nghe đành lên tiếng bảo Ngô thị vào phòng. Ngô thị vốn không muốn xem sắc mặt lão thái thái nhưng thật đúng là không tốt ở bên ngoài chỉ đành do dự vào phòng, thấy lão thái thái nằm trên giường cũng không đi để ý mang cái ghế gỗ ngồi ngoài cửa vểnh tai nghe chuyện.
Trước tộc trưởng mắng Cố Liêm một phen lại nói “Thê tử ngươi nghịch trưởng bối, không vừa mắt huynh đệ lại nhiều lời sàm ngôn làm trục lí huynh đệ cách tình cách nghĩa, lúc quản gia lại tham ô mua tài sản riêng, đã thành thất xuất chi tội hôm nay ngươi phải hưu nàng ra khỏi nhà”
Ngô thị ở trong phòng nghe rõ ràng tộc trưởng nói tức giận từ trên ghế búng lên muốn đi ra ngoài lí luận một phen với hắn. Lão thái thái vừa muốn cản nàng chỉ nghe bên ngoài nhao nhao ầm ĩ một người đi vào, lão thái thái nghe quen tai vừa nghe liền nhớ đến âm thanh của chị dâu.