Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Kình giúp Nhạc Tư Trà mặc bộ đồ lặn vào, dặn dò những chuyện cần chú ý rồi dẫn cậu xuống nước. Diệp Kình không lo lắng Nhạc Tư Trà sẽ gặp chuyện không may, bởi nếu ra sự gì, chỉ cần di chuyển đến tầng thứ một là được.

Nhưng là Nhạc Tư Trà mới học nên Diệp Kình chỉ mang cậu tới chỗ nước không quá m.

Ánh mặt trời chiếu qua làn nước, mặt biển xanh thẳm.

Những đàn cá ngũ sắc bơi lội tung tăng ở vùng nước nông này, mọi sinh vật đắm chìm trong luồng ánh sáng ấm áp, cá nhỏ dạo chơi quanh những rặng san hồ, những con sò, hến kỳ dị mà đáng yêu, hải quỳ, sứa cũng những loài hải tảo sặc sỡ dập dềnh tạo thành bức tranh tuyệt đẹp.

Diệp Kình cầm máy ảnh quay chụp lại mọi thứ, đương nhiên, chủ yếu là Nhạc Tư Trà, cậu bơi tới đâu, màn ảnh liền chạy theo đó.

Nhạc Tư Trà bơi lội xung quanh, hào hứng nhìn ngắm mọi thứ.

Đàn cá ngũ sắc nhàn nhã bơi lội, không ít những chú cá tò mò lại gần bọn họ, vây quanh nhìn ngắn, bọn chúng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ trước loài ‘cá’ chưa từng thấy bao giờ này. Nhưng đến khi Nhạc Tư Trà muốn đưa tay sờ những chiếc vây xinh đẹp của chúng, chúng lại lẩn đi nhanh chóng.

Một con cá lớn lại gần họ, thì ra là con cá heo vừa này, lần này nó mang bạn đến, hơn mười cá heo cả lớn cả nhỏ dọa chạy đàn cá nhỏ vừa bơi cạnh hai người, cũng vui vẻ cho Nhạc Tư Trà và Diệp Kình tiếp cận.

Nhạc Tư Trà ôm người bạn cá heo sớm đã làm quen, để nó cùng bạn bè mình bơi qua bọi lại, chúng nó thật thông minh, chỉ cần Nhạc Tư Trà chỉ hướng nào sẽ mang cậu ra đó, giúp cậu rất nhiều.

Nơi này nước cạn, có thể dễ dàng đụng tới đáy cát, Nhạc Tư Trà đứng trên mặt cát, bước chậm trong nước, theo mỗi bước chân của cậu, những loài ẩn trong lớp cát cũng nháo nhào chạy, sợ bị giẫm lên.

Những vỏ sờ xinh xắn trên đáy cát khiến Nhạc Tư Trà chú ý, cậu cúi mình xuống, nhặt chúng, bỏ vào tầng không gian thứ nhất. Nếu cậu không nhìn nhầm, trong vài vỏ còn có ngọc trai?! (kiếm tiền)

Giống như Nhạc Tư Trà từng nói cho Diệp Kình rằng cậu muốn tự mình bắt tôm hùm, giờ cuối cùng cũng thỏa ý nguyện, dù có thể dễ dàng bị kẹp nhưng còn có Du Nhiên giúp đỡ mà? Đương nhiên, cua cũng không nên bỏ sót, Nhạc Tư Trà từ lâu đã muốn làm một mâm toàn cua.

Khi đang bơi quanh rặng san hô, với quan niệm có phúc cùng hưởng, Nhạc Tư Trà nhặt về không ít sân hô vì đã chết mà tách ra khỏi rặng, định khai giảng sẽ tặng cho mọi người.

May mắn là họ còn được nhìn cảnh cá cát đi săn.

Đáy biển có rất nhiều khoảng đứt gãy, thường thì nơi này là vùng nước cạn, nhưng chỉ tiến thêm vài bước lại đến khu nước sâu.

Nhạc Tư Trà cũng được đi tới bên cạnh chỗ đứt gãy, mà cách cậu khoảng m về trước là một đám cá cát đang săn.

Cá cát đang săn một con cá quỷ to chừng hơn m, mấy con cá cát vây quanh nó, đồng loạt lao vào cắn xé, chẳng mấy chốc con cá quỷ kia liền bị róc đến tận xương.

Hình ảnh dã man ấy không ảnh hưởng đến Nhạc Tư Trà, trải qua cuộc ‘huấn luyện’ đợt / cậu đã có thể hoàn toàn bĩnh tĩnh nhìn mấy thứ này.

Diệp Kình cầm camera quay cá cắt, chúng nó giống như không phát hiện thấy bọn họ, cứ bơi qua tìm kiếm con mồi mới.

Ngâm ở trong biển một lúc, Nhạc Tư Trà cảm thấy hơi mệt, bụng cũng đói, hắn ra hiệu cho Diệp Kình rồi bắt đầu bơi lên.

Vừa lên khỏi mặt nước, Nhạc Tư Trà nhanh chóng gỡ mặt nạ dưỡng khí ra, cái này đúng là bí bách mà.

“Em đói, chúng ta lên bờ làm gì ăn đi.”

“Ừm.”

Thời gian ở tầng thứ hai cũng giống như ở bên ngoài, Nhạc Tư Trà ăn cơm trưa rồi tới, chơi cả buổi, hiện tại cũng đã đến giờ cơm tối.

“Em nấu cơm, anh dựng lều đi.” Nhạc Tư Trà lấy ra túi du lịch quân dụng hồi trước, nếu đã ra ngoài chơi, sao không thử trò đóng quân dã ngoại chứ!

Diệp Kình nhận lấy cái túi, tìm một vị trí cách xa bờ biển, bắt đầu dựng lều.

Nhạc Tư Trà vào rừng nhặt ít cành khô, còn hái được hau quả dừa khó to. Nơi này ít chim, trên đảo cũng không còn loài động vật nào khác nên trong dừng có không ít dừa.

Cậu còn tìm thấy mấy hòn đá rất thích hợp để làm ông táo, một bên để nấu cơm, một bên để nấu đồ ăn.

Quả dừa Nhạc Tư Trà mang về là một quả dừa già, vỏ nâu, cùi dừa vừa hợp để nấu.

Nhạc Tư Trà rót nước dừa vào lọ, dùng dao đập nát vỏ, lấu cùi bên trong, bỏ cùng với gạo nấu luôn.

Nhạc Tư Trà chưa từng làm tôm hùm bao giờ, hơn nữa đây cũng không phải trong nhà, có nhiều công cụ, đành đơn giản làm tôm tú cầu với nước tôm. Hương vị đương nhiên là khá ngon.

Ngoài tôm hùm, cua cũng thuộc dạng mỹ thực, để cho tiện, Nhạc Tư Trà liền hấp hết. Trong khi làm đến sò thì Nhạc Tư Trà quả nhiên là thấy trong mấy con trai chừng bàn tay có ngọc, viên màu hồng nhạt lớn nhất cũng phải bằng con ngươi, hai viên màu trắng nhỏ hơn cũng tầm tầm thế. Viên nào cũng nhẵn nhụi, sáng bóng, có ánh hồng, nhìn đẹp cực.

Nhạc Tư Trà cất kỹ, chuẩn bị mang về làm thành trang sức tặng dì.

Diệp Kình đã dựng trại xong, bị hương dừa lôi kéo đến.

“Thơm quá!” Anh uống ngay một ngụm giải khát, nhìn Nhạc Tư Trà làm việc.

“Lều đã dựng xong rồi?” Nhạc Tư Trà liếc nhìn về phía đó, xem ra không có vấn đề gì “Đừng để lúc ngủ dậy lại phát hiện lều bị thổi đi.” Gió ở bờ biển lớn, không dựng cẩn thận rất có thể gặp chuyện không may.

“Đương nhiên.” Diệp Kình rất tự tin, anh từng học qua cách sinh sống dã ngoại mà “Khi nào có thể ăn? Nghe mùi mà anh đói lắm rồi.”

“Đợi chút nữa thôi.” Nhạc Tư Trà nhìn nồi, lấy ra một giỏ hoa quả nhỏ “Anh ăn đỡ đi.”

Diệp Kình nhận lấy, nói đùa “Không phải là em định cho anh ăn nó rồi một mình độc chiếm chỗ đồ này đấy chứ.”

Nhạc Tư Trà nhìn anh đầy khinh thường.

Món cuối cùng đã xong – tỏi dong biển nấu sò– Diệp Kình đã ngồi trên thảm ăn uống nhồm nhoàm. Hải sản sạch trăm phần trăm như thế, ở hiện đại sao có thể tìm thấy, nếu không phải nguyên vật liệu chỉ có Nhạc Tư Trà, anh thật sự muốn đổi hết đồ trong Hoa Nhã thành không gian. Giờ thì…..để mình hưởng riêng vậy!!!

Ăn uống no say, Diệp Kình nắm tay Nhạc Tư Trà, dắt nhau bước chậm trên bờ biển, thưởng thức khung cảnh hoàng hôn.

Cát sột soạt dưới chân, gió biển mang theo vị mặn vờn qua mái tóc, bầu trời một rặng đỏ ửng, mặt trời nhiễm đỏ nước biểm xanh thẳm, rồi từ từ chìm xuống đáy biển, xung quanh càng ngày càng mờ, chân trời bắt đầu điểm những ngôi sao.

Những vì sao ở nơi này lấp lánh như ngọc. Ngân Hà như một chiếc khăn khảm đầy đá quý vắt ngang bầu trời, nơi đó là nơi con người luôn hướng tới, tưởng như chỉ cần đưa tay có thể gỡ xuống, nhưng khi làm thế mới phát hiện nó xa xôi đến mức nào.

“Thật đồ sộ!” Nhạc Tư Trà bị bầu trời này cuốn hút. Đây là lần đầu tiên cậu được thấy nhiều sao như thế. Không khí trong thành phố ô nhiễm nghiêm trọng, đã lâu lắm rồi cậu không thấy sao, dù ở nông thôn cũng là không có mấy.

Diệp Kình gật đầu đồng ý, nơi này rời xa huyên náo, chỉ có vẻ đẹp thuần túy, mọi thứ đối với anh đều hấp dẫn vô cùng. Đợi bọn họ già, đến những nơi xinh đẹp như thế này dưỡng lão cũng không tệ.

“Hắt xì!” Bóng đêm càng ngày càng thâm, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, Nhạc Tư Trà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần soóc liền hắt hơi một cái.

“Quay về đi.” Diệp Kình ma sát cánh tay cậu, giúp cậu sưởi ấm.

“Vâng.” Nhạc Tư Trà cũng thấy lạnh, gật đầu đồng ý.

Quay về, đống lửa vẫn con đang cháy, Diệp Kình ném thêm vào một bó củi, cùng Nhạc Tư Trà tắm qua một chút rồi vào lều.

Diệp Kình chuẩn bị lều cho hai người, bên trong rất lớn nhưng trên đất không phải túi ngủ mà là thảm lông dê cùng chăm tơ tằm, nhìn có vẻ thoải mái cực. Đã có thể, đương nhiên phải thỏa mãn bản thân, hưởng thụ chút.

Nhạc Tư Trà ngã nhào vào đống chăn đệm êm ái, chơi một ngày, cậu đã mệt nhoài.

Diệp Kình cởi quần áo ra, nằm xuống cùng cậu, cũng cờ luôn đồ cho Nhạc Tư Trà nữa.

“Em mệt lắm rồi, cho em nghỉ đi.” Nhạc Tư Trà không còn sức mà ngăn Diệp Kình nữa, nhắm mắt cầu xin.

“Anh biết, yên tâm đi, đêm nay anh không làm gì, chỉ là khi ngủ cởi quần áo ra cho thoải mái.” Diệp Kình cười tiếp tục làm, anh biết Nhạc Tư Trà mệt, tuy rằng thích ‘bắt nạt’ cậu, nhưng khi cần săn sóc anh cũng không hề keo kiệt. Còn nhiều cơ hội mà!

Nhạc Tư Trà nghe thế mới an tâm, phối hợp theo Diệp Kình.

Cởi xong quần áo, Diệp Kình ôm Nhạc Tư Trà vào lòng, kéo chăn đắp cho cả hai.

“Ngủ ngon!” anh hôn lên trán cậu.

“Ngủ ngon…mai phải cùng em nhìn mặt trời mọc.” Nhạc Tư Trà trả lời đứt quãng.

“Được.”

Một đêm mộng đẹp.

Truyện Chữ Hay