Vừa mới đi vào không gian, chợt nghe tiếng Miêu Miêu kêu liên tục, cậu vội vàng ôm nó ra khỏi lồng, nhìn kỹ thấy không có gì lạ thường, có lẽ là do bị nhốt lâu, cảm thấy buồn chán nên mới như vậy.
Nước trong lồng sắt đã uống hết. Cô nhóc này uống hết số nước đủ cho nó tắm rửa vậy mà đồ ăn lại không đụng đến một miếng nào.
Tư Trà ôm mèo đi xung quanh xem xét thì thấy những thứ cậu gieo trồng lúc trước đã lớn lên không ít. Điều kỳ quái nhất là sen trong hồ đã muốn hé nụ, có lẽ vài hôm nữa sẽ nở rộ.
Nước này đúng là không phải bình thường. Chợt nghĩ tới điều gì, nhìn ra phía những hạt giống đã gieo, quả nhiên đều nảy mầm.
Bận bịu suốt hai ngày, cuối cùng Nhạc Tư Trà cũng đã phân loại được hết hạt cùng cây giống đã mua, còn qua chợ, mua thêm một ít thức ăn cho cá trong hồ. Nhờ uống nước Nhật Nguyệt, thân thể cậu giờ so với người bình thường còn khỏe hơn, vì vậy mà không cảm thấy mệt.
Cuối cùng cũng tới khai giảng. Ngày đầu tiên không có tiết, chỉ cần tham gia lễ khai giảng là đủ rồi.
Bởi vì trước đây sức khỏe không tốt, cậu được miễn không cần tham gia chào mừng sinh viên mới, hôm nay, là lần đầu tiên gặp bạn bè vào ngày đầu tiên của học kỳ.
Nhạc Tư Trà là sinh viên năm hai, thuộc lớp , quan hệ với mọi người trong lớp chỉ là bình thường, thuộc loại ai cũng biết nhưng chỉ là qua loa, không thân thiết. Đại khái cũng biết cha mẹ cậu đã qua đời, bởi vì cơ thể không tốt nên thường xuyên xin nghỉ. Nhưng không một ai biết cha mẹ cậu trước đây cũng là giáo sư của đại học A, quan hệ với các thầy cô trong trường rất tốt.
Ở khoa tài chính, tỉ lệ nam nữ mất cân đối, nhưng ở lớp lại là năm mươi năm mươi, trừ cậu, mọi người đểu trọ ở trong trường, nên họ đối với nhau rất quen thuộc, đều tự bắt chuyện, kể cho nhau những việc đã trải qua trong kỳ nghỉ hè.
“Tư Trà, nghỉ hè đi đâu chơi mà không liên lạc được.” Cao Dương, người địa phương, bạn cùng bàn với Nhạc Tư Trà, một trong số ít những người nói chuyện với cậu. Nhà cậu ta có mở một siêu thị trong nội thành. Khá có danh tiếng tại nơi này.
“Tới chỗ dì. Cậu thì sao? Đi chỗ nào chơi vậy?”
“Đi Hải Nam, phong cảnh ở đó đẹp lắm, trời xanh, mây trắng, biển rộng, người tới đó rất nhiều. Mình có chụp ảnh, lúc nào cho cậu xem”
“Ân.”
“Đã nghe chuyện gì chưa?”
“Chuyện gì?”
“Sau khi tân sinh trải qua kì tập quân sự, trường sẽ tổ chức tiệc đón người mới, mỗi ban phải có một tiết mục, năm nay chúng ta cũng sẽ tham gia”
“Đâu có liên quan gì đến chúng ta, việc này là của ban cán sự mà.”
“Mình biết, còn một việc sự kiện nữa, nghe nói năm nay là kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường, chắc chắn sẽ có hoạt động gì đó đặc biệt.”
“Năm mươi năm thành lập trường, chẳng phải cuối tháng này sao, có thông tin gì không?” Tại sao cậu lại không thấy vợ chồng bác Triệu nhắc tới nhỉ?
“Thông báo nói rằng phải làm lễ kỉ niệm. Thật không hiểu nổi, bỗng dưng học theo Nhật Bản làm gì.”
“Không cần biết có thật hay không, lúc đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”
“Ừm, tới hội trường thôi, sắp đến giờ rồi. Đúng rồi, hôm nay Diệp Kình thay mặt toàn thể học sinh lên đọc diễn văn đấy.”
“Đây là công việc của hội trưởng hội học sinh mà?”
“Cậu chắc là không biết rồi, năm nay hội trưởng tiền nhiệm không còn giữ chức vị ấy nữa. Người kế nhiệm chính là Diệp Kình.”
“Đối với chuyện này mình không có hứng thú lắm.” Cũng đâu có ai nói cho cậu biết.
Nói thật, lễ khai giảng vô cùng nhàm chán, một đống người nghe ban lãnh đạo nhà trường thay nhau diễn thuyết, lần nào cũng phải kéo dài suốt mấy giờ, dù có là người kiên nhẫn nhất cũng không tài nào chịu nổi.
“Nói đi nói lại vẫn là mấy giọng điệu đấy, không hiểu sao họ lại có nhiều lời muốn nói đến thế.”
“Sắp xong rồi, cố gắng thêm chút nữa đi.”
Người cuối cùng lên sân khấu là Diệp Kình, tinh thần của mọi người chợt trở nên hứng khởi, dẫu sao cũng là người nổi tiếng, lần đầu tiên lên đài, cũng cần giữ thể diện cho người ta chứ.
Bài diễn thuyết của Diệp Kình, so với của mấy vị lãnh đạo nhiều lời kia thì tốt hơn nhiều. Chỉ là một bài cảm tạ đơn giản, nhưng được anh ta đọc rất dõng dạc, khiến mấy vị lãnh đạo kia cũng gật gù mãi không thôi.
“….Bài này chắc chắn không phải anh ta tự viết.” Thật khiến người ta nổi da gà.
“….Mình cũng nghĩ vậy.” Lần trước cùng nhau ăn cơm, cũng không thấy anh ta nói mấy câu như lúc này để lấy lòng bác Triệu.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đã xong, nhưng mà, chút nữa còn phải hội lớp.
Hội lớp cũng không đến nỗi quá buồn tẻ. Giáo viên chủ nhiệm chỉ nói vài câu đã đi thẳng vào vấn đề chính.
“….Năm nay chúng ta phải tham gia một tiết mục trong buổi tiệc đón người mới. Tiết mục nào tốt nhất sẽ có thưởng, đó chính là… phiếu ăn cơm trong vòng một tháng.”
Mọi người nghe vậy đều nhanh chóng trở nên tỉnh táo, sinh viên không có thu nhập, phiếu ăn cơm trong vòng một tháng, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền a.
“Đương nhiên là tiết mục phải qua được vòng sơ khảo mới có thể trình diễn. Giờ có ai có ý kiến gì không?”
“Để Tuyết lên nhảy một bài được không?” Một nam sinh nói, Từ Tuyết chính là hoa khôi của lớp, cũng là bông hoa của khoa tài chính.
“Không được, chắc chắn sẽ thua khoa vũ đạo, đây là sở trường của họ mà.”
“Hát thì sao?”
“Khoa âm nhạc…”
Mọi người cùng nhau tranh luận, những ý kiến được đưa ra đều rất bình thường, không có gì đặc sắc.
Nhạc Tư Trà không để ý tới chuyện này cho lắm, số kinh tế cậu đang nắm giữ khá lớn, tiền bảo hiểm và di sản cha mẹ để lại tính ra cũng không ít. Chỉ cần chú ý tiết kiệm một chút thì cũng đủ để cậu sống cả đời.
Còn Cao Dương, tuy điều kiện kinh tế nhà cậu ta không tồi, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ có một ít, xuất hiện một cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được. Nhìn bộ dáng của Nhạc Tư Trà đúng như người ngoài xem diễn, cảm thấy vô cùng bất mãn, liền nảy ra một ý.
“Thầy. Em có đề nghị này.”
“Tất cả trật tự, Cao Dương, em nói đi.”
“Chúng ta có thể diễn kịch COS.”
Nghe thế, Nhạc Tư Trà thầm nghĩ muốn trừng mắt nhìn Cao Dương, cả lớp đều biết cậu thuộc câu lạc bộ COS, làm vậy chẳng phải đẩy cậu vào hố lửa sao!
Vì người thành lập nên câu lạc bộ này, hiện tại là đội trưởng, là học trò cưng của mẹ cậu – sinh viên năm ba khoa âm nhạc Lâm Thanh Nhã, nên cậu mới gia nhập.
Lúc trước do thiếu người nên mới kéo cậu vào cho đủ, bình thường cậu cũng không tới câu lạc bộ, chỉ có những khi đội trưởng triệu tập thì mới tới.
Cao Dương tiếp tục nói “Nếu bố trí tốt có thể vừa diễn COS, vừa ca hát, khiêu vũ, hơn nữa, tiết mục này khá mới lạ, cơ hội thắng là rất lớn.”
“Những tiết mục biểu diễn của câu lạc bộ COS mình vẫn thường tới xem, rất hay.”
“Đúng thế, hơn nữa, tất cả mọi người đều có thể tham gia.”
“Vậy chúng ta COS cái gì bây giờ?”
“Sao không hỏi Nhạc Tư Trà, cậu ấy ở câu lạc bộ COS, chẳng nhẽ lại không biết.”
Ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn cậu, làm cậu không mở miệng không được “Nếu mọi người quyết định diễn thì mình sẽ hỏi ý kiến đội trưởng.”
“Được, mọi người bỏ phiếu đi.”
Cuối cùng đề nghị của Cao Dương, có ba mươi bảy phiếu đồng ý, ba phiếu phàn đối, một phiếu vô hiệu lực (của Nhạc Tư Trà), với số phiếu cao ngất ngưởng đó đã được thông qua.
“Xem ra mọi người đều rất tích cực , Nhạc Tư Trà, sau khi tan học cậu qua câu lạc bộ hỏi một chút, rồi đem kịch bản về cho mình.”
“…. Được rồi. ” Cậu đáp lại không hề tình nguyện.
“Vấn đề cuối cùng, việc lựa chọn môn học của học kì này, mọi người ….”
Hết giờ, Nhạc Tư Trà gọi điện cho Lâm Thanh Nhã, nói rõ mọi chuyện, Lâm Thanh Nhã đối với việc này rất hứng thú, nói rằng sẽ tìm vài kịch bản, mai sẽ đưa để cho mọi người chọn lựa.
——— ———-