“Dì à, bọn cháu về rồi.”
“Tư Trà về rồi đấy hả, Diệp Kình cũng tới sao? A, đứa nhỏ này chính là Đào Đào?” Dì từng nghe Nhạc Tư Trà nói về chuyện nhận nuôi một cô bé, tuy rằng không hẳn là đồng ý nhưng dù sao nó cũng đã tiền trảm hậu tấu, biết sao được chứ.
“Vâng, Đào Đào, chào bà đi….” Nhạc Tư Trà cầm tay Đào Đào, dặn cô bé cách chào.
“Bà cái gì, dì già thế rồi sao? Lại đây, Đào Đào, ” Tần Hương Nguyệt kéo Đào Đào qua, cười dịu dàng “Đừng nghe nó, Đào Đào cứ gọi ‘dì’ là được rồi.”
“Cháu chào dì~” Đào Đào gọi thật ngọt.
“Ngoan lắm.” Tần Hương Nguyệt vui vẻ hôn lên gương mặt cô bé, vừa ôm lấy Đào Đào, vừa nói với hai người “Các cháu về phòng cất hành lý đi, dì mang Đào Đào tới gặp ông bà.” nói xong liền quay đi.
“Dì, dì còn chưa nói phòng của anh ấy ở đâu?”
“Chẳng phải lần trước nói để khỏi phiền toái chỉ cần một phòng là được? Đương nhiên là Diệp Kình ở cùng cháu.” Tần Hương Nguyệt cứ thế bước đi, không chú ý tới cháu ngoại mình đang hoá đá phía sau.
Sau khi thoát khỏi trạng thái hoá đá, hoàn hồn lại, Nhạc Tư Trà liền tặng ngay Diệp Kình một cú “Nhất định là do anh!”
“Ha ha, lần trước ở cùng nhau không thấy em nói gì, sao lần này lại phản ứng ghê thế?”
Lần trước là lần trước, lần trước cậu cũng không biết kẻ này có ý đồ với mình, giờ thì quan hệ của cả hai đã rõ ràng, ai biết anh sẽ làm gì.
“Báo trước, anh mà dám làm bậy em sẽ quẳng ra ngoài!”
“Em yên tâm, anh nhất quyết không ‘làm bậy’!” Lời nói của Diệp Kình tràn đầy thâm ý.
Nhạc Tư Trà chợt rùng mình một cái.
Phòng ở ngoài để thêm tấm chăn dầy thì không khác lần trước là mấy.
Nhạc Tư Trà đặt hành lý lên bàn, từ từ sắp xếp.
Diệp Kình không làm mà chỉ đứng một bên nhìn cậu.
“Sao anh không lấy đồ ra? Chút nữa còn phải xuống lầu đấy.”
“Em giúp anh đi.”
Cái gã đại thiếu gia này đúng là càng ngày càng lười!!! Dù khinh thường nhưng Nhạc Tư Trà vẫn giúp anh xếp đồ.
Cậu chỉ lấy ra quà cùng một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, quần áo và những thứ không thường dùng thì để trong rương, khoá vào tủ quần áo.
“Xong rồi sao?” Diệp Kình vẫn nhìn cậu nãy giờ, thấy Nhạc Tư Trà dừng tay mới tới ôm thắt lưng cậu, tranh thủ tí.
“Không giúp em gì cả, chỉ biết xem.” Nhạc Tư Trà tỏ ý bảo anh buông ra, cầm lấy quà “Chúng ta xuống thôi.”
Lúc xuống lầu, Nhạc Tư Trà thấy không ít khách, dường như gần đây chuyện buôn bán của dì cũng tốt lắm.
Khách trọ đều đang đang dùng cơm trong đại sảnh, tản ra chừng năm sáu cái bàn.
Mọi người đều tự bận việc của mình, không ai rảnh chú ý đến họ.
Nhạc Tư Trà thấy Đào Đào ôm Miêu Miêu, im lặng ngồi ở quầy tiếp tận, ánh mắt đưa theo Tần Hương Nguyệt.
“Tư Trà, giúp dì đi phòng bếp hỏi xem tại sao đồ ăn của bàn vẫn chưa có.”
“Vâng.” Buông mấy thứ đang cầm trong tay, Nhạc Tư Trà nhanh chóng chạy xuống phòng bếp. Đương nhiên là Diệp Kình cũng đi theo.
Không khí trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, đầu bếp thì bận túi bụi, hầu bàn thfi đi tới đi lui.
Nhạc Tư Trà nhắn lại lời của Tần Hương Nguyệt cho bếp trưởng rồi cũng giúp họ mang thức ăn lên.
Diệp Kình không biết nên làm gì, anh không hề muốn bước vào những chỗ đầy vết bẩn như phòng bếp, chỉ có thể đứng từ xa nhìn Nhạc Tư Trà.
Nhìn bóng dáng Nhạc Tư Trà đi tới đi lui trước mặt, Diệp Kình cảm thấy dù xem bao nhiêu cũng không đủ.
Anh chưa từng hiểu được tình yêu là gì, mãi cho tới khi gặp cậu.
Sáng này Nhạc Tư Trà hỏi anh thích cậu ở điểm nào? Anh thật sự không biết, bởi anh không thể nào nói được không thích cậu chỗ nào.
Đúng vậy, Nhạc Tư Trà rất đẹp, nhưng anh không phải loại người nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài.
Trước đây anh cũng từng hẹn hò với vài người nhưng không có cảm giác gì đặc biệt, giờ ngay cả người ta nhìn thế nào cũng không nhớ rõ.
Điều duy nhất anh nhớ là phiền phức, đối với anh, yêu là vướng víu, tham lam và rắc rối.
Nhạc Tư Trà không giống như vậy, anh cảm thấy mình có thể chấp nhận được mọi thứ của cậu, dù là tốt hay xấu.
Sự khờ dại của cậu, sự thiếu quả quyết của cậu, còn có sự ——- bạo lực của cậu!
Diệp Kình theo bản năng sờ xuống chỗ bụng vừa bị đánh, càng ngày cậu ấy càng thích động thủ!
Ban đầu chỉ là hiếu kỳ, tới giờ đã chôn chặt hình ảnh cậu trong lòng, Diệp Kình chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một cậu bé cùng giới tính.
Mọi chuyện cứ tự nhiên như thế.
Nhớ tới cảnh Nhạc Tư Trà thẹn quá thành giận, mắng mình ‘Sắc lang’, Diệp Kình cười khẽ.
Nói thật, anh cũng chưa từng nghĩ tới mình có một mặt như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy cậu là lại không nhịn được muốn sán lại sờ sờ nắn nắn, mà anh cũng làm theo.
Anh thích cái cảm giác ở bên cạnh cậu, thậm chí quyến luyến, dưới đày lòng luôn có một con dã thú kêu gào muốn nuốt cậu bé tươi ngon kia…..
Có lẽ, đêm nay……
Ánh mắt Diệp Kình từ từ trở nên thâm thuý.
Nhạc Tư Trà đang trong lúc bận rộn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Sau khi khách dùng bữa xong, rời đi nhà ăn mới là lúc các nhân viên được dùng cơm.
Vì Nhạc Tư Trà, Diệp Kình và Đào Đào tới nên Tần Hương Nguyệt bảo phòng bếp làm thêm vài món, đều là những món ba người thích ăn.
Ông bà Tôn cũng dẫn Tôn Lệ Tú tới.
Mọi người cùng ngồi vào một bàn, bà Tôn ôm lấy Đào Đào, đút cơm cho cô bé.
Vẻ mặt của ông Tôn lại nghiêm túc, vừa nhìn thấy Nhạc Tư Trà liền mở miệng “Tư Trà, việc cháu nhận nuôi Đào Đào là không được tốt lắm.”
“Cháu….” Nhạc Tư Trà cũng không biết nói gì, ngoan ngoãn nghe ông Tôn thuyết giáo.
“Không đề cập đến những vấn đề khác, cháu vẫn còn nhỏ, vẫn còn đi học, làm sao có thể nuôi được Đào Đào? Hơn nữa pháp luật cũng không cho phép cháu làm thế.” ông Tôn uống một ngụm canh rồi tiếp tục nói “Chuyện lớn vậy cũng không thương lượng với chũng ta, cháu nói đi, bao lâu rồi?”
“Cháu….cháu sợ mọi người không đồng ý…..nghĩ rằng lúc về sẽ tự mình giải thích.”
Diệp Kình chỉ lẳng lặng ăn cơm, bởi anh cũng không đồng ý với quyết định của Nhạc Tư Trà, chỉ là lúc ấy anh không có tư cách nói mà thôi.
“Vậy nên cháu mới không nói gì?” bà Tôn lên tiếng “Vậy nên mới nói cháu còn trẻ, làm chuyện sai lầm, thật không biết làm sao cho tốt.”
“Cháu…..”
“Cháu cái gì mà cháu, ông không đồng ý việc này.”
“Nhưng là…..” Nhạc Tư Trà nóng nảy, không đồng ý? Vậy Đào Đào phải làm sao?
“Không nhưng nhị gì hết.” ông Tôn chặt đứng lời của cậu.
Đào Đào không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ mang máng biết đang nói về mình, cô bé bị tiếng quát của ông Tôn làm cho sợ, vội vàng chui vào lòng bà Tôn.
“Trước mặt trẻ con, lớn tiếng thế làm gì? Ông không để ý tí được à, không thấy con bé bị doạ sợ rồi sao?” bà Tôn vừa nhẹ giọng an ủi, vừa trách mắng ông Tôn.
Ông Tôn cũng thấy mình sai, khụ khụ đánh trồng lảng, giọng cũng nhỏ đi không ít “Ông cùng bà đã bàn với nhau rồi, để chúng ta nhận nuôi cô bé cho.”
“Cháu cám ơn ông.” Nhạc Tư Trà vô cùng vui sướng, ông bà Tôn quả là lựa chọn thích hợp nhất.
“Cháu có biết một vị luật sư, cháu có thể nhờ người ta tới đây một chuyến.” Diệp Kình lên tiếng.
“Vậy làm phiền cháu rồi.” Ông Tôn có ấn tượng rất tốt về Diệp Kình, vẻ mặt cũng nhu hoà đi nhiều.
Bởi vì chuyện rắc rối vừa được giải quyết xong nên khi quay về phòng, tâm tình Nhạc Tư Trà rất vui vẻ, vừa đi vừa cười. Diệp Kình nhẹ nhàng đi sau cậu. Còn Đào Đào đã được ông bà chính thức nhận nuôi.
“Vui vậy sao?”
Về tới phòng, Diệp Kình âm thầm khoá cánh cửa lại.
“Đương nhiên, Đào Đào sống cùng ông bà tốt hơn sống cùng em rất nhiều.” Nhạc Tư Trà xoay người nhìn anh, nụ cười cậu cứng lại khi thấy cánh cửa phòng bị khoá sau lưng Diệp Kình. Giờ cậu mới phát hiện tình trạng nguy hiểm của mình.
“Sao vậy?” Diệp Kình làm bộ như không thấy sự bất an của cậu, rất tự nhiên mà tới gần, đưa tay sờ sờ gương mặt cậu.
“Không…không có gì….” Nhạc Tư Trà ngượng ngùng đẩy bàn tay của anh ra, cẩn thận lùi về phía sau nửa bước.
Diệp Kình nhún nhún vai “Anh đi tắm, bận rộn một ngày người cũng bẩn lắm rồi.”
“A.”
Diệp Kình vòng qua người cậu, bước vào phòng tắm.
Nhạc Tư Trà ngồi trên giường, tự nói với bản thân trong phòng có những hai cái giường, Diệp Kình đã hứa sẽ không làm bậy. Cuối cùng cậu cũng dần bình tĩnh lại.
Rất nhanh đã thấy Diệp Kình bước ra từ phòng tắm.
Bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi nên Diệp Kình không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn. Mái tóc ngắn ướt sũng chưa kịp lau khô, những giọt nước từ trên lăn dọc theo cơ thể cường tráng của anh, chậm rãi biến mất dưới lớp khăn tắm……
Nhạc Tư Trà đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng, vội vàng cầm quần áo chạy vào phòng tắm “Tới lượt em.”
RẦM. Tiếng đóng cửa lớn đến nỗi chính cậu cũng thấy hoảng sợ.
Nhạc Tư Trà dùng dằng trong phòng tắm thật lâu, cuối cùng vẫn phải đi ra, nếu còn đứng nữa thì ngày cũng sáng.
Khi bước ra thì cậu liền phát hiện căn phòng có sự thay đổi.
“Sao giường lại được kê cùng một chỗ thế kia?”
Phòng ở đây đều là bình thương, nhưng giường có đặc điểm là khi cần có thể ghép hai cái lại, không hề có cảm giác khó chịu.
“Quá nhỏ, chăn nặng như vậy, ngủ không thoải mái.” Diệp Kình mặc áo tắm ngồi trong ổ chăn, trước mặt là laptop.
“…”
“Em chưa ngủ sao?” Diệp Kình quay lại hỏi Nhạc Tư Trà.
“Em….. tóc em còn chưa sấy.” Nhạc Tư Trà thuận miệng nói một lý do, tình trạng này sao cậu có thể ngủ chứ?
Diệp Kình tắt máy tính đi, xuống giường lấy máy sấy “Ngồi đi, anh giúp em….”
“Dạ….” Nhạc Tư Trà ngoan ngoãn ngồi vào mép giường cạnh anh.
Tiếng ‘ù ù’ vang lên, Diệp Kình giúp Nhạc Tư Trà sấy tóc, động tác mềm nhẹ khiến tinh thần cậu đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Tóc Nhạc Tư Trà đã dài quá tai, bàn tay Diệp Kình nhẹ nhàng xoa phần tóc còn ướt, hưởng thụ sự mềm mại này.
Sấy tóc xong thì Nhạc Tư Trà đã ngủ từ lúc nào.
Diệp Kình không đánh thức cậu dậy, chỉ thì thầm vào tai cậu “Tư Trà, muốn ngủ thì phải ngủ trên giường.”
“Ưm….” Vào lúc này Nhạc Tư Trà rất dễ bị lừa gạt, cậu nghe lời chui vào ổ chăn, lựa một tư thế thoải mái, ngủ.
Diệp Kình cũng lên gường, cởi đi áo ngủ, nằm xuống cạnh cậu, hai tay quấn lấy thắt lưng Nhạc Tư Trà.
Tuy rằng động tác của anh rất nhẹ nhưng Nhạc Tư Trà vẫn bị bừng tỉnh, cậu trợn tròn mắt nhìn anh “Anh làm gì vậy?”
“Ngủ.” Diệp Kình ôm chặt thắt lưng cậu, không cho cậu rời đi.
“Mặc quần áo đã chứ!!!” Bởi vì hai người rất gần, Nhạc Tư Trà có thể cảm thấy được Diệp Kình đang hoàn toàn ‘vườn không nhà trống’
“Anh chưa nói là anh có thói quen loã ngủ sao? Em phải biết chứ.” Diệp Kình ám chỉ sự kiện xảy ra hôm Nhạc Tư Trà uống say, bản thân cũng nhớ tới đêm đó, cơ thể dần có phản ứng.
“Anh…anh….đã nói sẽ không làm bậy.” Nhạc Tư Trà cảm nhận được sự biến hoá của Diệp Kình, sợ hãi.
Diệp Kình nhếch mi “Anh không làm bậy, anh là làm theo quy luật.”
“Anh…Anh lừa em?” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình với ánh mắt không thể ngờ.
“Anh chỉ là đang chơi đố chữ.” Nhún nhún vai, Diệp Kình xoay người lại, đè lại cậu.
“Anh….a…ưm….ưm…..”
Tất cả những lời nói đều biến mất…..
(Cua đồng, không thể viết. ta hận!)
Ngày hôm sau.
“Diệp Kình, sao Tư Trà còn không ngủ dậy?” Tần Hương Nguyệt kỳ quái nhìn Diệp Kình, bình thường hai người vẫn như hình với bóng cơ mà.
“Hôm qua cậu ấy ngủ hơi muộn, dì cứ để cậu ấy ngủ thêm chút nữa, có chuyện gì thì để cháu giúp cho.”
“Được rồi, cháu…..”