Cuộc Sống Này Là Những Con Số

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sớm thứ hai, Diệp Lê đi tới nhà mẹ, trước lúc đi ôm tôi rất chặt, tôi hiểu được, dù không sợ người khác, nhưng đối mặt tình huống này, không thể không lo lắng, tôi hôn cậu ấy, hôn thật sâu, mượn hôn nhắn gửi lòng tin và cổ vũ cậu ấy.

Diệp Lê đi rồi, tôi ở nhà tinh thần hốt hồn không yên bất ổn chờ tin tức, đêm tới Diệp Lê cũng chưa về, tôi thử gọi cho cậu ấy, điện thoại bị tắt, tôi không rõ chuyện gì, nhưng bây giờ cũng không biết phải làm gì, trừ bỏ đợi, vẫn là đợi.

Tôi ở trên ghế salon một đêm, rạng sáng ngủ quên, mở mắt đã giữa trưa, Diệp Lê vẫn chưa về, điện thoại vẫn tắt máy, lòng treo đến cổ họng. Nhưng tôi có thể làm vẫn là chờ đợi.

Diệp Lê đi hai ngày, một chút tin tức cũng không có, tôi đợi một ngày lại một ngày, chưa từng cảm giác thời gian sao lại trôi chậm như vậy, Hồng San và Điền Hàm biết chuyên, bỏ luôn dự định đi du lịch, đên chỗ tôi, cùng nhau chờ tin tức Diệp Lê.

Thời gian khó khăn nhất, có bạn bè ở bên cạnh lặng yên, chính là chuyện làm người ta ấm áp.

Một ngày sắp trôi qua, tôi chờ đủ rồi,dù có ra sao cũng không muốn chờ nữa, tôi nói với Hồng San và Điền Hàm là muốn đi tìm DIệp Lê, bọn họ muốn giúp tôi tìm, nhiều người, có thể tìm nhiều nơi. Tôi cự tuyệt, chuyện này không nên liên lụy ai.

Tôi để Điền Hàm và Hồng San về trước, sau đó lấy xe đi thẳng tới nhà Diệp mẫu. Trước khi đó Hồng San có dặn tôi phải bình tĩnh, Điền Hàm kéo tay tôi, nhìn thấy ánh mắt của tôi cũng rất không yên tâm, được bạn như vậy, thật là chuyện may mắn trên đời, tôi nhìn hai cậu ấy cười cười, làm họ yên tâm một chút.

Tôi nhớ Diệp Lê từng nói hiện tại nhà mẹ cậu ấy là biệt thự vùng ngoại thành, tuy không biết vị trí cụ thể, nhưng cứ há mồm hỏi từng nhà từng nhà, chắc sẽ ra thôi.

Vừa lúc tôi chạy đến thì Diệp Lê gọi đến, nức nở nói: “Phương Ngưng, tớ muốn cậu”

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tâm treo đến cổ họng vội hỏi: “Cậu làm sao vậy? Bây giờ đang ở đâu?”

“Tớ không biết, chỗ này là đường cao tốc, Phương Ngưng, cậu tới đón tớ được không?”

“Đừng vội, nói cho tớ biết con đường đó như thế nào, nhìn cột mốc đường, hoặc là nói quan cảnh xung quanh”

Diệp Lê đứt quãng nóiđại khái, tôi kêu cậu ấy đứng chờ, sau đó chạy như bay

Địa điểm Diệp Lê nói không chính xác, tôi gọi cho cậu ấy hai lần, lần cuối cùng bởi vì điện thoại Diệp Lê hết pin, tự động tắt máy, tôi quanh đi quẩn lại thật lâu, trời dần tối mới tìm được cậu ấy, cậu ấy đầu tóc rối bời cuộn tròn ở ven đường, trên mặt còn có vết thương, nhìn thấy tôi, cố sức đứng lên, tập tễnh đi tới, tôi chạy tới, gắt gao ôm lấy cậu ấy, nước mắt trào ra.

Diệp Lê của tôi, mấy ngày nay, nhất định ăn không ít khổ.

Tôi giúp cậu ấy chậm rãi đi, Diệp Lê mỗi bước đều nhăn mặt, tôi dừng lại xoa chân cậu ấy hỏi: “Dừng lại một chút, đã xảy ra chuyện gì? Chân cậu bị sao vậy?”

“A~ không có chuyện gì đâu” Diệp Lê tựa lên người tôi, mệt mỏi nói: “Tớ và mẹ làm căng, mẹ từ đầu đã uy hiếp tớ, không có tớ đi tìm cậu, sau thấy uy hiếp không hiệu quả, liền nhốt tớ vào phòng, có làm sao cũng không chịu nhượng bộ, còn lấy di dộng của tớ giấu đi, hôm nay nhờ Hải Bình giúp tớ lấy lại, hóa ra bị mẹ phát hiện, cùng tớ gây nhau một hồi lớn, mắng tớ đồi phong bại tục, cuối cùng nói trừ phi tớ chết, nếu không sẽ không bao giờ cho chúng ta yêu nhau, tớ nói con bây giờ chết cho mẹ xem, nói xong từ lầu hai nhảy xuống a, may mắn phía dưới là bãi cổ, tớ chỉ bị thương một chút, nhưng mà mẹ tớ cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn tớ ròi đi. Phương ngưng, tớ không thể theo ý của cậu, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với mẹ, lấy đó khí tức nổi lên, cũng không làm được quý trọng mạng sống, cậu sẽ không trách đâu đúng không?”

“Đứa ngốc, cái đứa ngốc này” tôi ôm thật chặc cậu ấy, nước mắt liền chảy xuống

“Đừng khóc, đừngkhóc”, Diệp Lê lau nước mắt của tôi “Cậu khóc, tớ sẽ khóc theo đó, đừng khóc, được không? Trời sắp tối rồi, chúng ta đi đi

“Ưm để tớ bế cậu” tôi dùng sức bế Diệp Lê lên: “Chân cậu bị thương, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra trước đi”

“A~ nghe lời cậu”

Ta mang Diệp Lê đitrước bệnh viện, kêu cậu ấy kiểm tra toàn thân, thật may, trừ trán và khóe miệng có chút trầy, thân thể cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là chân cậu ấy bị thương, bác sĩ dặn cần đúng ngày đến bệnh viện trị liệu, cũng nên phối hợp mát xa, tôi cẩn thận đêm những điều cần chú ý viết lại.

Sau khi về đến nhà, tôi giúp Diệp Lê tắm rữa,, Diệp Lê nháy mắtnói: “Tớ còn nghĩ ít nhất phải gãy xương rồi, bây giờ coi ra không có gì rồi”

“Thật là, cậu lạc quan quá đó” tôi vỗ về chân cậu ấy, đau lòng nói: “Cơ thể bị thương, nhất thời sẽ đau đó, nhưng mà cũng phải biết đau một trận như vậy mới biết, sau này không được xúc động kiểu đó nữa, biết chưa?”

“a~ đã biết”

“Cậu đem lời tớ làm gió thoảng bên tai”

“Không có mà”

“Như vậ cũng tốt, bây giờ đừng đi làm, ở nhà nghỉ cho khỏe, được không?”

“Được, nghe lời cậu”

“Di~ sao lại ngoan như vậy?”

“Đương nhiên, tớ luôn ngoan nha~”

“Cái này khó nói nha, cậu xoay người lại đây, tớ giúp cậu tắm”

“Ưm”

Từ đó về sau, tôi mỗi ngày đi làm đều tranh thủ về sớm, về sớm để chăm sóc Diệp Lê, bà tuần sau, chân Diệp Lê tốt hơn rất nhiều, mà lúc này, Diệp mẫu lại tìm tới cửa.

Diệp mẫu như cũ khôngđồng ý tôi cùng Diệp Lê cùng một chỗ, mặc kệ chúng tôi giải thích như thế nào cũng không thông, cuối cùng Diệp mẫu nói: “Hai đứa muốn ở một chỗ, thì đừng sợ ta phiền hai đứa, mỗi ngày hai đứa ở cùng thì mỗi ngày ta liền tới đây gõ cửa, bất kể thế nào, ta cũng không đồng ý chuyện con gái của mình cùng một người phụ nữ khác ở cùng nhau!”

Diệp mẫu nói được thìlàm được, sau này cứ cách hai ba ngày, dì nhất định sẽ đi tới nhà 'ngồi một chút' thậm chí còn nói quan hệ của chúng tôi cho Diệp phụ và Diệp Hàng, muốn mượn lực mọi người tách chúng tôi ra.

Ngày đó Diệp phụ và Diệp Hàng tìm đến chúng tôi, sắc mặt hai cha con rất nghiêm trọng, mười phút đầu Diệp phụ qua lại đánh giá tôi và Diệp Lê, một câu cũng không nói, mà Diệp Hàng cũng không nói gì, hắn ngồi trên ghế salon, cả người nổi lên một tầng thầm trầm.

Đên cuối cùng Diệp phụ đứng lên lạnh lùng nói: “Dù ta có chết, cũng sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa, hai đứa tự thu xếp đi!”

Nói xong, Diệp phụrời đi, Diệp Hàng theo sát phía sau, đi ra cửa Diệp Hàng quay đầu nhìn tôi và Diệp Lê, trong ánh mắt mang theo thấy vọng và tức giận, tôi biết, đối với Diệp Lê là thất vọng còn đối với tôi là tức giận.

Đối với Diệp Hàng và Diệp phụ mà nói, tôi là ngoại nhân, cho nên bọn hắn đối với tôi tức giận tôi có thể hiêu, nhưng bây giờ tôi lại làm cho Diệp Lê xa lánh mọi người, mỗi lần nhìn Diệp Lê biểu hiện nhẫn nại, tôi đau lòng lại thêm đau lòng, Diệp Lê cảm nhận được tâm tình của tôi, liền nắm chặc tay tôi nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi, nhịn một chút nữa sẽ trôi qua, chúng ta nhất định không được buông tay”

Tôi trừ bỏ ôm lấy cậu ấy, cái gì cũng không nói được.

Từ đó về sau tôi không thấy Diệp phụ và Diệp Hàng nữ, nhưng Diệp mẫu thì rất thường thấy, bởi vì dì tới nhà chúng tôi làm khách.

Mới đầu tôi và Diệp Lê cẩn thận ứng phó, tận lực ôn hòa đối đãi với sự châm chọc của dì, nhưng nữa tháng sau, Diệp mẫu cách ngày lại đến phòng làm việc tìm tôi, dì tới nơi đó, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi ở salon lạnh lùng nhìn tôi làm việc, đồng nghiệp trong công ty bắt đầu nghị luận sôi nổi, về truyền thuyết của Diệp mẫu và tôi, thậm chí quản lí cũng tìm tôi nói chuyện, mời tôi không được tùy tiện dẫn người tới công ty, không được đem việc riêng tới công ty. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Tôi biết, Diệp mẫu đang đi hướng cực đoan, dì bây giờ là một lòng muốn tách tôi và Diệp Lê ra, có thể là vi đối mặt với tôi và Diệp Lê quá quật cường, dì không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo suy nghĩ của mình, bốc đồng thất thường, nghĩ gì làm đó. Dì không chỉ tới tìm tôi, mà còn tới công ty của Diệp Lê, tôi và Diệp Lê một đầu loạn cào cào, lần đầu tiên trong đời đối mặt với trưởng bối, mà tôi lại muốn xúc động mắng người.

Có thể mắng chửi người là chuyện không tốt, nhưng tiếp tục như vậy thì cũng không phải biện pháp tốt, cuối cùng, vào một lần Diệp mẫu tìm đến rồi rời đi, Diệp Lê thở dài nói: “Phương Ngưng, chúng ta đi thôi.”

“Đi? Đi chỗ nào?”

“Tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, tạm thời tránh mặt, chờ mẹ không cố chấp nữa thì trở về”

“A~ chủ ý không sai, chỉ là, công việc của cậu...”

“Trước cứ đẩy lên đầu Ngụy Tử Minh, chắc là không sao đâu, mai tớ tìm hắn nói chuyện, chúng ta trước đi ra ngoài chơi hai tháng rồi tính”

“Được, vậy chúng ta đi”

Chủ ý đã định, liền hành động, tôi đưa quản lí đơn từ chức, quản lí kinh ngạc nhìn tôi, hắn để tôi suy nghĩ thêm, tôi nói không cần nghĩ thêm, quản lí thấy tôi tâm đã quyết,cũng không nói cái gìnữa, chỉ nói vô luận lúc nào, công ty M cũng hoan nghênh tôi trả lời, toi cười nói cám ơn.

Chuyện tôi từ chức truyền đi rất nhanh, ngày đó rời đi, tôi nhìn văn phòng quen thuộc, trong lòng xẹt qua một chút không muốn, Vương Linh, Từ Lỗi, Lý Duy Duy còn có rất nhiều đồng nghiệp tớ tiễn tôi, tôi nhìn qua từng gương mặt quen thuộc, nhìn lại nơi đã từng cùng nhau cố gắng, nước mắt tràn đầy hốcmắt, những điều này tất cả đều thành mây khói.

Tôi và đồng nghiệp một ôm, một tạm biết, Vương Linh ôm tôi khóc lớn nói: “Cấp trên, cô đi rồi chúng tôi phải theo ai đây?”

“A~ sẽ có người đến thay mà”

“Có thể, nhưng không phải là cô, chúng tôi đã quen làm việc với cô rồi, không muốn làm với người khác. Aiz~...bất kể là gì, mặc kệ cô tới nơi nào, trong lòng tôi cấp trên chỉ có một, chính là cô.

“A~ Vương Linh, là đang khen tôi sao? Cám ơn a~”

Từ Lỗi cầm một cái hộp giấy tinh xảo đi tới nói: “Cấp trên, đây là toàn bộ tác phẩm của cô trong công ty, tôi đều giữ lại, hiện tặng cô, làm kỷ niệm đi”

“Ưm” tôi nhận hộp giấy, mang theo nghẹn ngào chân thành nói “Cám ơn, cám ơn”

Vô luận là ở đâu, ly biệt luôn làm người ta khó sống, tôi cười nói với đồng nghiệp tạm biệt, lúc từ công ty đi ra, nước mắt rơi lã chã.

Công ty Diệp Lê tạm thời giao cho Ngụy Tử Minh phụ trách, công ty bọn họ đang tiếp nhận một công trình lớn, lúc này rời đi, có thể nhìn ra là Diệp Lê cũng không nỡ, nhưng khi chúng tôi nhìn nhau, lại cảm giá được, toàn bộ không nỡ kia, nếu so với người trước mặt, đều rất nhỏ bé, huống chị, chúng tôi còn quay trở lại, chúng tôi rời đi không phải trốn tránh mà là tạm lánh.

Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được, ông trời có lẽ rất công bằng, cho người ta một thứ gì đó, sẽ lấy lại một thứ gì đó, có khi còn nhiều hơn.

Truyện Chữ Hay