Cuộc Sống Lúc Có Đuôi

chương 06: khởi hành.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi biến cả khu này thành xứ tuyết diệu kỳ.

Kể từ hôm ấy, tôi đã luôn chăm chỉ tập luyện Long Tức, đến mức hỏa tức của tôi giờ có uy lực như một tia nhiệt vậy, trong khi thủy tức và phong tức thì chẳng khác nào máy cắt tia nước hoặc búa khí nén cả. Nhưng tôi vẫn chẳng thể dùng được ma thuật kiểu như của Ruti. Buồn thiệt chứ, mấy cái phép đó tiện quá trời luôn mà.

Cơ mà, sự thật là tôi vẫn cảm thấy hứng khởi khi có thể làm thêm được việc này việc nọ, và hiện tại thì đang vừa ngâm nga vừa chuẩn bị cho bữa tối.

“Trông cậu có vẻ vui nhỉ?”

“À, ừ. Giờ tớ có thể làm được nhiều việc hơn mà nên phải thấy vui chứ.”

Cũng đúng ha, Ruti nói thế trong khi phụ giúp tôi việc chuẩn bị. Có ai đó cạnh bên đúng là thích thật. Được thoải mái trò chuyện cùng người nào đó thực sự rất là tuyệt. Có lẽ cuộc sống của tôi hiện tại tốt đẹp hơn so với hồi còn là một thằng freeter lẻ loi rất nhiều. Ngoại trừ việc tôi vẫn trần như nhộng.

“Natsuki này, lát nữa cậu có rảnh để nói chuyện với tớ chút không?”

Nghe Ruti hỏi vậy, tôi liền đáp khi đang mang thức ăn ra: “Cậu có thể nói trong lúc chúng ta dùng bữa mà.”

“Thế, cậu muốn nói về chuyện gì nào?”

Tôi hỏi nhỏ trong khi thưởng thức miếng bít tết thịt nai của mình. Đó là một miếng thịt rất dày và cực kỳ thơm ngon.

“À thì, sau khi được ăn uống đầy đủ thì tớ cũng đã khoẻ hơn rồi, nên tớ định sẽ tiếp tục đến Arst.”

Phải rồi ha. Ruti vốn dĩ bị rơi khi đang trên đường đến Arst mà. Mặc dù chỉ có ít ngày thôi nhưng tôi chắc chắn sẽ không quên những phút giây vui vẻ bên cạnh nhỏ.

“Tớ hiểu rồi… cứ tưởng hai đứa sẽ ở cùng nhau mãi cơ, nhưng dự định ban đầu của cậu vốn đâu phải vậy nhỉ?”

Thế rồi một cảm giác trống trải và thất vọng chợt đè nặng lòng tôi.

“Vậy nếu có một lời mời kiểu, Natsuki sẽ không phiền nếu đi cùng tớ chứ, thì cậu nghĩ sao?”

“Hở?... Ừm, tớ sẽ… nhưng liệu có ổn không? Ý tớ là, cậu biết tớ không có gì để mặc mà?”

“Dĩ nhiên rồi. Thế nên tớ sẽ cho cậu mượn tạm áo khoác, và chúng ta sẽ mua vài bộ sau khi đến thị trấn. Yên tâm đi, tớ có đủ tiền mà.”

Khi tôi phản đối việc Ruti muốn trả tiền, nhỏ đã cứng đầu cho rằng đó là điều cần thiết để đáp lại ơn giúp đỡ của tôi. Cuối cùng tôi đành miễn cưỡng chấp nhận vì thực sự cũng rất muốn có quần áo để mặc, nhưng tôi chắc chắn sẽ trả lại cho nhỏ sau.

“Cậu không cần phải trả lại gì cho tớ đâu, thật đó.”

“Không được, cần sòng phẳng nếu có liên quan đến vấn đề tiền bạc chứ.”

“Công nhận cậu bướng với mấy chuyện không đâu này thật chứ… Mà thôi. Vậy chúng ta sẽ dành cả ngày mai để chuẩn bị rồi xuất phát vào sáng ngày mốt nhé.”

Sau đó chúng tôi quyết định lên lịch trình sơ bộ cho chuyến đi.

***

“Ruti! Đợi tớ với — !”

“Hở… Thật sự là tớ đã cố chậm lắm rồi đó.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi đã hào hứng lên đường nhưng rồi một vấn đề lại bất ngờ phát sinh.

Tôi đã luôn tập luyện Long Tức, nhưng lại lơ là việc tập bay.

Sẽ không có vấn đề gì nếu như tôi chỉ bay loanh quanh cái hang của mình, nhưng đây thật sự là một chuyến đi xa đúng nghĩa. Thế nên tôi đã sớm đuối sức dù chẳng hề bay nhanh.

“Hớ… Hớ…!”

“Nào, cố lên. Ráng chịu khó chút rồi cũng quen à. Giờ chúng ta cố bay tiếp đến cái cây to to đằng kia nhé?”

“X-Xa lắm — !”

Đồ quái vật Ruti! Tôi thầm gào thét trong lòng rồi lại tiếp tục bay với nỗi hối hận vì đã không tập luyện.

“Hà… Hà… Mệt… mệt quá...”

“Cậu đã phải cố gắng rồi. Tuy hơi chậm so với kế hoạch một chút nhưng chúng ta sẽ tăng tốc khi cậu đã khá hơn sau khoảng hai ngày nữa để quen dần với việc bay, nên chắc cũng ổn thôi. Với lại, tớ sẽ không bàn đến việc mệt mỏi của cậu, nhưng khi bay sẽ cần ma lực đó. Vậy nên, nếu cậu tập trung ma lực vào đôi cánh thì có thể bay nhanh hơn á.”

Cầm bình nước mà Ruti vừa lấy từ trong bóng của nhỏ ra, tôi buông thõng hai vai khi nghe những lời đó, rồi lầm bầm mấy câu phàn nàn trong miệng.

“... Phải chi cậu nói chuyện này với tớ sớm hơn thì...”

***

Tôi nghĩ là mình đã hiểu được nó. Đúng như Ruti nói, sau khoảng hai ngày tôi đã dần quen với việc bay đường dài và có thể thoải mái tận hưởng chuyến du hành trên không cùng nhau.

Nhưng rồi tôi lại hào hứng quá mức khi liên tục nhào lộn, trao lượn này nọ và cuối thì say sấp mặt…

Ruti có vẻ hoảng nhưng tôi thì chẳng lo về chuyện đó cho lắm.

Sau khoảng một tuần liên tục băng rừng, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

“Nhìn kìa Natsuki! Từ đây chúng ta có thể thấy nó rồi.”

“Oaaa!!!”

Theo hướng mà Ruti chỉ, đó là một đồng cỏ mơn mởn và trải dài đến vô tận. Từ đấy trở đi chính là lãnh thổ của Vương quốc Arst. Cảnh tượng những ngọn cỏ đung đưa trong gió như một tấm thảm xanh khổng lồ thực sự khiến tôi phải mê mẩn.

Đối với người đã thấy qua những thứ như thế này thì chắc là chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với tôi, một đứa chỉ thấy quanh mình toàn cây với cây kể từ lúc đến thế giới này, thì đây quả thật là một cảnh tượng rất sống động.

“Sau khi rời khỏi rừng chúng ta sẽ tìm đường cái rồi đi bộ từ đó, nhé?”

“Ừm!”

Không biết thị trấn ở thế giới này thì sẽ ra làm sao nhỉ? Và rồi tôi đáp xuống, mang theo đó là niềm mong chờ không hề nhỏ, và cả một chút hồi hộp nữa.

Truyện Chữ Hay