Cuộc Sống Lúc Có Đuôi

chương 21: tân trang.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

““Chào mừng quý khách!””

Sửa chữa xong được ít ngày thì quán cà phê cũng mở bán trở lại với một cuộc đại tu đầy tài tình. Cây cỏ trang trí đã được thay thế bằng gấu bông này nọ, vậy nên nó có cảm giác khá là lạ mắt. Nhưng liệu tôi có thể coi đây là một cuộc đại tu không nhỉ…

Bởi quán giờ trông khá màu mè nên tôi nghĩ mọi người có thể thư thả vì khách nam sẽ giảm nhưng rốt cuộc lại không. Thay vào đó, chẳng phải hiện tại mấy tên này còn đến đông hơn sao trời? Điều gì đã mời gọi họ đến đây vậy chứ... À thì, đúng là đồng phục mới khá dễ thương, cơ mà…

Cain và Firu đã không về lại Zanbul, xem ra họ định làm ở đây thêm ít lâu rồi. Và hôm nay, cả hai đã ghé qua quán cà phê.

“Cà phê của anh đây, thứ lỗi vì để cô phải đợi nha.”

“Cảm ơn nhiều. Nhân tiện, bộ đồng phục đỉnh đó. Không tệ chút nào.”

“Mặt anh trông phở quá nhờ.”

Cain lại bị véo tai. Cơ mà, nghe Cain nói vậy tôi lại thấy khá bối rối.

“Hầy… Không sớm thì muộn, kiểu gì tai anh cũng bị kéo dài ra như tai Sâm nhân cho mà coi?”

“Có khi thế thật.”

Anh ta trả lời tôi với giọng nghiêm trọng. Bộ anh chưa học được gì luôn à… Phải chi anh thành thật hơn với Firu thì tốt rồi, nhưng không chỉ những lúc như thế này đâu đấy.

Và trong lúc ba người chúng tôi tán gẫu với nhau thì chợt có khách gọi món.

“Vâng~, xin đợi chút ạ… Thôi gặp hai người sau nhé.”

“Ừa.”

“Làm tốt nha.”

Nghĩ lại thì họ bảo rằng sẽ ở lại làm tại đây một thời gian nhưng rõ ràng là đâu có mấy cái yêu cầu săn diệt đâu. Không biết họ định làm gì nhỉ? Thôi thì để hỏi sau vậy.

.

.

.

Nhờ có Chris ở đây mà mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hiện tại chúng tôi có thể giải lao và thậm chí là phụ anh Reisner nấu ăn nữa. Chỉ thêm có một người mà khác biệt hẳn.

Thế nên, tôi đã nói về chuyện đó với nhỏ khi ba đứa đang cùng nhau thay đồ sau giờ quán đóng cửa.

“Có Chris ở đây mà đỡ việc biết bao nhiêu đó.”

“Thật vậy. Hồi trước, mỗi khi quán kín chỗ là hai đứa mình lại chạy sấp mặt thôi.”

“Thật á~? Thật mừng khi có tớ có thể giúp a~”

Được khen cái là nhỏ cứ cười cười mãi trong lúc mặc lại thường phục. Coi bộ, ngay cả thường phục của nhỏ cũng là kiểu dễ thương, xếp nếp.

“Quần áo của cậu dễ thương ghê á. Cậu mua ở đâu vậy?”

“Bộ này hở~? Tớ mua nó ở một tiệm quần áo mới mở gần đây á~ Thiết kế của nó đúng là dễ thương thật nhưng đáng kinh ngạc hơn là có đủ kiểu luôn á~!”

“Vậy á? Vậy thì ngày nghỉ tới cậu dẫn tụi tớ đến đó nhé? Bọn tớ tính mua thêm vài bộ để hè mặc với cả cho đông đến nữa, nếu có thể.”

“Chắc rồi~ Vậy mình hẹn ở đâu ha?”

“Chẳng phải trước quán mình là được rồi sao? Vậy tiện cho cả ba hơn đó.”

“Được luôn nè~ Vậy hẹn hai cậu vào ngày nghỉ tới nha~”

Chúng tôi đã thực hiện thành công lời hứa với cô ấy.

Một cửa hàng mới mở ở hoàng đô cơ à. Thật lòng mà nói thì mấy cửa hàng ở hoàng đô hơi ít, vậy nên tôi rất mong chờ vào nó. Mấy bộ đồ hè mà hiện tại tụi tôi đang có cũng chẳng tốt lắm.

Hai đứa tôi cùng trở về quán trọ và tìm đến nhà ăn để ăn tối. Hiện đã quá giờ ăn tối một chút, nhưng không hiểu sao Cain và Firu vẫn còn ở đây. Trông họ có vẻ hơi cau có.

“Ồ? Hai người ăn muộn vậy? Bộ có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu, chỉ là, tụi này đã bảo là ghé qua Hiệp hội nhỉ? Nhưng mấy cái yêu cầu thì...”

À, vậy ra họ cũng bị như tụi tôi hồi lúc rồi. Mà cả đám đã ở đây rồi thì hai đứa tôi cũng sẽ ngồi cùng rồi vừa ăn, vừa bàn với họ vậy.

“Phải do yêu cầu săn diệt ít quá không?”

“Ừa, nó đó. Tôi không hề nghĩ là họ lại có ít yêu cầu vậy. Mà toàn mấy cái làm bõ công thôi.”

“Muốn tìm việc tốt để làm thì chẳng kén chọn được đâu. Lý do tụi này làm ở quán cà phê và vậy đó.”

“Thật luôn? Chắc tôi sẽ đi làm bốc vác hoặc kiểu kiểu vậy thôi.”

“Nếu hai cậu ổn với công việc hiện tại thì không biết quán trả lương sao nhỉ?”

Thấy đấy cũng chả phải chuyện gì to tát nên tôi nói luôn với Firu. Ủa? Sao cô ấy tròn mắt nhìn tụi tôi luôn rồi.

“Vậy là trả cao hơn bất kỳ yêu cầu nào mà hai người bọn tớ tìm cả ngày nay luôn đó. Nếu quán còn tuyển người thì tớ cũng muốn làm nữa.”

Hai đứa tôi đã chọn yêu cầu đó vì tiền lương cao, nhưng lại không hề biết rằng nó còn cao hơn bất kỳ yêu cầu nào khác.

“Nếu cậu muốn làm thì tớ có thể nói với chủ quán một tiếng, nhưng anh ta có thể sẽ bắt cậu mặc mấy bộ hở hang đó? Mà đồng phục hiện tại là kiểu lolita nên cũng chả lộ gì cả.”

“Tớ sẽ để ý đến chuyện đó. Mà đâu đến mức đồ mặc như đồ tắm đâu, nên chắc tớ sẽ ổn thôi.”

À thì, tại cậu có biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đâu mà, kiểu như… A! Quá lắm rồi, mình chẳng muốn nghĩ gở chút nào cả. Thôi nào, không nhớ lại nữa!

“Vậy mai cậu có muốn gặp chủ quán luôn không hay sao?”

“Có chứ.”

Hiện quán vẫn cần người nên chắc anh ta sẽ thuê Firu thôi. Vậy Cain là vấn đề còn lại.

“Anh tính sao, Cain? Có muốn gặp chủ quán tụi này luôn không?”

“Thôi khỏi, tôi có biết mấy cái việc lễ tân phục vụ này nọ đâu, nên chả cần đâu. Nãy tôi cũng bảo là sẽ đi bốc vác hoặc đại loại vậy rồi mà.”

“Anh muốn gặp Firu trong vai khách chứ gì? Tôi biết quá mà.”

“...”

Èo, cha nội đó bơ mình luôn rồi. Bơ người khác vì họ nói đúng là không tốt đâu nha. Mắt thì cứ đảo tới đảo lui thế kia cơ đấy.

Giờ thì Cain cũng đã có dự định riêng rồi, nên chỉ cần quan tâm đến việc Firu có được nhận hay không thôi nhỉ?

.

.

.

Hôm sau, hai đứa tụi tôi đến quán cùng với Firu, vì cần phải nói trao đổi với anh Reisner nên tụi tôi đi sớm hơn mọi khi một chút.

““Sáng ấm ạ~!””

“C-Chào ạ!”

“Buổi sáng tốt lành! Bữa nay hai đứa đi hơi sớm nhỉ? Nhân tiện, em là?”

“T-Tên em là Firu ạ. Em đã nghe Natsuki kể về quán mình nên không biết anh có còn nhận thêm người không ạ...”

“Anh thấy sao, anh Reisner? Cổ nấu ăn được lắm nên chắc sẽ phụ anh nấu được đó.”

“Hừm... ...”

Hở? Anh ấy chỉ im lặng nhìn Firu. Chắc là quán không đủ khả năng trả lương cho cả ba rồi…

“... Được rồi, em chắc chắn sẽ rất đẹp khi mặc đồng phục, vậy nên em được nhận! Em có thể bắt đầu làm luôn từ mai không?”

Ô-ôi trời… Bộ đó là điều duy nhất anh bận tâm đó hả? Tôi biết đó là đặc trưng của quán rồi nhưng ít ra thì anh cũng phải… ý tôi là… bó tay thật.

Trước đây tôi cũng từng băn khoăn về chuyện này, bí ẩn về việc anh ta có thể chuẩn bị một bộ đồng phục vừa như in chỉ trong một ngày ấy. Nhưng nếu thắc mắc thì có thể anh ta sẽ bắt tôi mặc mấy thứ kỳ quặc lắm, thế nên tôi đã không hỏi. Có những chuyện tốt hơn hết là đừng tò mò để làm gì cả.

Truyện Chữ Hay