“Ưm… ư...”
Tôi bị đánh thức bởi cái buốt lạnh của mặt đất. Có vẻ như trời đã sáng.
Và xung quanh tôi vẫn là khu rừng rậm rạp hệt như ký ức ngày hôm qua.
“... Coi bộ không phải là mơ rồi.”
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng tôi cũng đủ can đảm để kiểm tra lại cơ thể mình một lần nữa.
Làn da trắng mịn, bộ ngực nhỏ nhắn cùng cảm giác trống trải giữa hai chân và một cái đuôi có vảy bạc. Vẫn là những gì tôi đã thấy vào ngày hôm qua.
Nhưng sợ rằng có thể vẫn còn chỗ nào đó đã bị biến đổi nên tôi bắt đầu sờ soạng khắp người để kiểm tra.
Thứ ở trên lưng mình… tuy hơi nhỏ một chút, nhưng chắc là một đôi cánh nhỉ? Và còn có cả cái gì đó giống như sừng nữa…
Đôi cánh này trông như của một con rồng con ấy. Còn sừng thì hơi ngắn một chút nhưng thẳng, và chúng mọc từ trước ra sau với hai cái mỗi bên đầu.
Vì không có gương nên tôi cũng không chắc lắm, nhưng dựa vào những gì mình cảm nhận được thì hình dung như vậy cũng không hẳn là sai.
Tóc mình dài hơn rồi… Cùng màu bạc với đuôi luôn. Chắc cả cánh và sừng của mình cũng thế.
Chạm vào mái tóc lấp lánh ánh bạc dài tới tận hông của mình, tôi khẽ thở dài. Từ lúc biết mình có một cái đuôi, tôi đã không thể phủ nhận sự thật rằng nơi đây hoàn toàn không thuộc về trái đất, và bản thân cũng đã chẳng còn là con người nữa.
Mình có sừng, cánh, và cả đuôi nữa. Người thì có vảy và cánh thì trông như cánh rồng. Mà người thằn lằn thì làm gì có cánh. Vậy chắc là mình đang thế giới nào đó và bị biến thành một long nhân rồi.
Dù đã từng đọc vô vàn tiểu thuyết và truyện tranh giả tưởng, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lại trở thành một phần của những thứ đó. Bất giác, tôi lại thở dài.
“Cứ ủ rũ như vầy hoài cũng chẳng ích gì. Suy nghĩ tích cực lên nào!”
Thay vì làm một thằng freeter nghèo mạt rệp vô vọng, chẳng có lấy một ước mơ thì giờ cứ tận hưởng cái cơ hội được khám phá thế giới vô định này cũng ổn mà. Khi đang tự trấn an bản thân như vậy thì cái bụng rỗng của tôi bất chợt kêu gào.
“Giờ thì mình cần tìm thức ăn… và cả nước nữa...”
Nghĩ vậy, tôi quyết định sẽ đi khám phá loanh quanh.
Tôi cứ lang thang như thế trong khi tìm kiếm hoa quả hay cây cỏ gì đó mà trông như có thể ăn được.
Hừm… Cái này ăn được không nhỉ?
Tôi thử xé một miếng mềm mềm, có vẻ như không có độc, rồi ăn thử.
Tuy hơi cay một chút nhưng chắc là ăn được. Vậy nên tôi sẽ hái thêm ít nữa để làm gia vị. Và tôi cũng nhặt nhạnh cả những thứ khác sau khi nếm thử chúng nữa.
Ngoài ra, tôi còn tìm thấy vài loại quả trông như quả sồi. Loanh quanh ở đây có một lúc thôi mà thấy nhiều quá chừng. Không rõ mùi vị của chúng ra sao, nhưng tôi chắc là sẽ không phải lo bị đói nữa.
Trong lúc đang lúi húi gói mấy thứ vừa tìm được trong một cái lá lớn, tôi chợt nghe thấy tiếng gì đó.
Đó là tiếng rì rào mềm mại của một dòng chảy. Dường như có một con sông ở gần đây. Nghĩ rằng đây là một dấu hiệu tốt, tôi liền ôm lấy gói lương thực của mình và chạy về nơi khởi nguồn những âm thanh đó. Lát sau, đúng như tôi nghĩ, một con sông thực sự đã hiện ra trước mắt.
Ngon! Tôi mừng rỡ reo lên khi đến gần con sông và nhìn thấy đàn cá đang tung tăng trong làn nước trong vắt.
Nước có vẻ đủ sạch để uống trực tiếp luôn nè. Có khi minh sống ở đây được luôn ấy chứ.
Vì chẳng có quần áo để mặc hay chỗ nào để ở, nên khi giải quyết được vấn đề thực phẩm tôi cảm thấy nhẹ nhõm thật sự. Sau khi giấu gói thức ăn của mình dưới một tảng đá để lũ chim không ăn mất, tôi đến gần bờ sông để uống nước.
“Đã thật chứ...”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được uống thứ nước gì đó ngon đến vậy. Nó chẳng giống với bất kỳ loại nước khoáng nào trước đây cả. Và cũng vì đang khát nên tôi đã uống liền một hơi, cho đến khi thỏa mãn thì nằm ngửa ra đất.
Đuôi tôi vô tình quật vào một tảng đá. Tuy hơi đau một chút nhưng lúc này tôi lại cảm thấy vô cùng thư thái và thoải mái dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời. Thế rồi mí mắt tôi dần sụp xuống, kéo theo đó là toàn bộ tâm trí chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay.
“Hơ... ơm… Mình vô ý ngủ quên mất rồi.”
Khi tôi thức dậy, mặt trời đang dần khuất bóng, một thứ màu đỏ mờ ảo nhuốm đượm cả không gian. Có vẻ mình hơi mệt sau những gì đã xảy ra, tôi thầm nghĩ khi vươn vai đứng dậy.
Đột nhiên, tôi chợt nhận ra là mình đã uống quá nhiều nước.
Ưm… Chuyện này làm mình chợt nhớ ra bản thân đang là con gái…
Vì chẳng thể làm điều này giống như ngày trước, nên tôi đành tìm một chỗ thích hợp, ôm lấy đuôi mình và ngồi xuống.
“Phu~ Ha...”
Xong rồi thì tôi lại chẳng có bất cứ thứ gì để lau cả. Không còn cách nào khác, tôi đành xuống sông để rửa. Và trong khi ấy, tôi chợt nghe thấy những tiếng sột soạt đâu đó.
Có con gì thì phải. Vì đang ở giữa rừng nên tôi nghĩ chắc là con thú nào đó thôi, rồi đưa mắt hướng về phía phát ra tiếng động và ——
Đó là một con lợn rừng vô cùng oai vệ.